Khó trách Lạc Khuynh Thành lại có thể đột phá, loại khí tức này nếu như hấp thu nhiều một chút, hoàn toàn có thể làm cho người ta đột phá gông cùm, tấn cấp lên cấp độ cao hơn.
Chỉ có điều, tuy rằng cỗ khí tức này huyền ảo, nhưng mà cũng không có cảm giác sinh cơ bừng bừng như Tà Nguyệt Chí tôn vực, ngược lại còn mang theo cảm giác suy bại.
- Đây chẳng lẽ là một thông đạo đi thông Đại Thế Giới khác hay sao?
Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
Càng nghĩ càng đúng, nếu như không phải là thông đạo đi thông Đại Thế Giới thì tại sao có thể có khí tức như vậy cơ chứ?
- Ta muốn đi vào xem một chút!
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Lạc Khuynh Thành rồi nói.
- Ta cùng đi với chàng!
Lạc Khuynh Thành vội nói.
- Nàng vẫn nên ở lại thì hơn. Phía trước rốt cuộc là cái gì, ai cũng không biết được. Có bao nhiêu nguy hiểm ta cũng không rõ ràng lắm, cho nên vẫn ở lại đây thì hơn!
Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Có phải là thông đạo đi thông Đại Thế Giới hay không, ngay cả hắn cũng không thể nói rõ, đây chỉ là một loại suy đoán mà thôi. Vạn nhất không phải là thông đạo mà là đường chết thì sao?
- Không, ta đi cùng với chàng!
Lạc Khuynh Thành lắc đầu, trong mắt mang theo vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
- Được rồi!
Thấy bộ dáng của nàng, dường như Nhiếp Vân đã nhìn ra mình không có cách nào thay đổi ý định của đối phương, hắn đành phải gật đầu đồng ý.
- Đi!
Hít sâu một hơi, lực lượng khổng lồ của Nhiếp Vân lập tức bao phủ Lạc Khuynh Thành, bàn chân đạp mạnh, đi về phía lỗ đen trước mắt.
Sưu!
Trong nháy mắt, cả người hắn như là lập tức rơi vào trong một thế giới đang xoay tròn. Cho dù là người cường đại như hắn cũng cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, máu tươi toàn thân sôi sục, giống như tùy thời cũng có thể nổ tung.
- Thiên phú Phòng ngự, Kim Cương bất động!
Hai hàng lông mày dựng lên, Nhiếp Vân nhanh chóng bị một khe nứt bao phủ, toàn thân bất động như là Kim cương, đứng ở bên trong vòng xoáy.
Quang mang Chúa Tể ấn phù ở dưới thiên phú phòng ngự so trước kia càng thêm cường đại. Tuy rằng vòng xoáy lợi hại, thế nhưng dù sao cũng là vật vô chủ, nếu không làm sao có thể để cho hai người không bị tổn hại một chút nào cơ chứ?
- Đây là... Thời gian lưu tốc...
Dần dần rơi xuống vòng xoáy đen kịt, đột nhiên hai mắt Nhiếp Vân lập loè quang mang, trong cơ thể Lạc Khuynh Thành có một cỗ nhiệt lượng xoay tròn, lập tức đã nhìn thấy trong đêm tối có một đạo quang mang hỗn loạn bao phủ toàn bộ hai người.
Dưới đạo quang mang này, trong khoảng thời gian ngắn hai người có cảm giác như đã trải qua vạn năm, lại giống như chỉ có một phần ngàn hô hấp, thời gian ở trong vòng xoáy đen kịt này bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, giống như không có bất luận một chút quy tắc gì vậy.
Ông!
Bên trong thủy triều thời gian hỗn loạn, hai người ngừng lại, xuất hiện ở trong một thế giới kỳ lạ.
Thế giới này không nhìn ra được rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu. Thế nhưng khắp nơi đều là lực lượng tĩnh mịch và suy bại. Cái gọi là khí tức tử vong của Thượng Tuyền so với khí tức nơi đây mà nói, quả thực thật giống như một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh được.
- A...
Lông mi Lạc Khuynh Thành khẽ nhíu, thân thể không ngừng run rẩy, mặc dù có phòng ngự chi khí của Nhiếp Vân bảo hộ, thế nhưng nàng vẫn không cản nổi tĩnh mịch chi khí đánh úp lại. Hai mắt nàng bắt đầu trở nên đỏ tươi. Mơ hồ có ảo giác như muốn nổi điên lên vậy.
- Bóp nát nó!
Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng tụ, vội vàng ném tới một cái ngọc bài.
- Được!
Lạc Khuynh Thành không biết đây là vật gì. Nhưng mà nàng cũng không dám do dự, bàn tay trắng như ngọc chấn động, bóp nát ngọc bài.
Ông!
Không khí chấn động, ngọc bài vừa nát, Lạc Khuynh Thành lập tức cảm thấy có một cỗ
nhiệt lưu lan tràn ra toàn thân, khí chất cả người đã có biến hóa khác biệt. Tam Thiên Đại Đạo trong người dường như đã nhận được viên mãn, tạo thành một vòng tròn cực lớn.
- Đây là...
Biến sắc. Lạc Khuynh Thành lại càng hoảng sợ.
Đây là ngọc bài gì, sao lại lợi hại như vậy chứ? Nàng có cảm giác rõ ràng, thực lực của nàng trong nháy mắt đã tăng lên ít nhất hàng ức lần.
- Đây là Chúa Tể ấn phù, nó có thể khiến cho nàng trong thời gian ngắn có thể có được thực lực so với cường giả Tru Thiên cảnh đỉnh phong!
Nhiếp Vân muốn nói là thực lực Chúa Tể nhưng mà lại sợ nàng không hiểu cho nên đành phải đổi thành cường giả Tru Thiên cảnh đỉnh phong nhất.
Chúa Tể ấn phù ở trong mắt của người Tà Nguyệt Chí tôn vực mà nói, cũng cực kỳ quan trọng, nhưng mà trong mắt hắn. Nó lại không bằng một góc của thân hữu, muốn triệt để ngăn cản tĩnh mịch chi khí cường đại như thế, phòng ngự chi khí rất khó chống đỡ. Cho nên biện pháp duy nhất chính là Chúa Tể ấn phù.
Có Chúa Tể ấn phù trợ giúp, thân thể Lạc Khuynh Thành tạo thành một tầng quang mang nhàn nhạt, không ngừng đem tĩnh mịch chi khí xâm nhập vào trong đầu ở bên ngoài. Nàng cũng lập tức nhìn thấy rõ tình huống trước mắt.
Nơi này giống như một cái mộ địa cực lớn, cả một đám mộ bia cắm nghiêng trên mặt đất, lại khiến cho người ta vừa mới nhìn qua thì ở sâu trong lòng đã sinh ra một cỗ cảm giác bi thương.
- Đây là nơi nào?
Trong lòng Lạc Khuynh Thành nhảy dựng lên.
- Đây hẳn là một nơi có tên là Kim Diễm tông!
Hai hàng lông mi của Nhiếp Vân nhíu lại.
- Kim Diễm tông?
Lạc Khuynh Thành sững sờ, tùy ý nhìn về phía một cái mộ bia. Nàng lập tức nhìn thấy có vô số văn tự cổ quái khắc ở phía trên mộ bia.
Những văn tự này hoàn toàn khác với những thứ trước kia nàng từng gặp. Căn bản không nhìn ra có ý tứ gì. Bất quá lực lượng Chúa Tể ấn phù trong người vận chuyển, khiến cho nàng lập tức hiểu ra.
- Kim Diễm tông Cơ Sướng, khảng khái với cái chết, không cầu lưu danh muôn đời, chỉ cầu không thẹn với lương tâm...
- Kim Diễm tông phù Phù Khiếu, tiếu ngạo thương khung, khí phá huyền thiên, chân đạp cửu châu, thề cùng tồn vong với thiên địa...
- Kim Diễm tông Đỗ Chấn...
...
Trên bia mộ có vô số văn tự để lộ sự khẳng khái với cái chết, giống như đây không phải là mộ bia, mà là bài danh ghi chép công đức trong đời của mỗi người, toàn bộ những người này đã sớm chết rồi, đã sớm hóa thành hạt bụi trong dòng song lịch sử.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Ngón tay Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng sờ về phía một tấm bia đá.
- Đừng nhúc nhích...
Nhiếp Vân đang chìm đắm bên trong tĩnh mịch vô biên, vừa nhìn thấy động tác của nàng hắn lại càng hoảng sợ. Khi thấy ngón tay của đối phương đã tiếp xúc với tấm bia đá, biết rõ cho dù có nói nhiều hơn nữa cũng đã muộn. Lúc này hắn lập tức ngậm miệng lại.