- Thực lực Hai ngàn bảy trăm đại đạo mà xếp hạng phía dưới?
Sắc mặt Nhiếp Vân có chút xấu xí.
Thực lực của hắn còn chưa tới Hai ngàn bảy trăm đại đạo, ở trong mười người trung Quy Khư Hải có thể bài danh thượng đẳng. Ngay cả Phùng Tránh mạnh nhất trong hàng đệ tử chưởng giáo cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu như sự thực đúng như lời Củng Học nói với hắn, chẳng phải hắn ở trong ba mươi người đối phương xếp hạng cuối cùng hay sao?
- Đúng vậy, vì vậy nếu nwh đại nhân bảo ta tìm người dưới Hai ngàn bảy trăm đại đạo... Người như thế tuy rằng cũng có, thế nhưng cơ bản đều là người đi cùng đệ tử cao cường khác. Nếu như ta thực sự nói ra chuyện Kim Lăng Thảo, nhất định người này sẽ nói cho những đệ tử khác...
Củng Học do dự nói.
- Còn có loại chuyện này sao? Cùng là đệ tử chưởng giáo, sao Vạn Nhận sơn, Đoạn Thiên nhai và Thập Thu Lĩnh các ngươi lại mạnh như vậy chứ? Lẽ nào các ngươi điều không phải là đệ tử chưởng giáo?
-
Lúc này Nhiếp Vân mới biết trong lòng đối phương đang lo lắng cái gì, hai hàng lông mày nhíu chặt, đồng thời trong lòng cũng có chút kỳ quái.
Quy Khư Hải và tam đại tông môn khác được xưng là tứ đại tông môn, đệ tử chưởng giáo lại có chênh lệch lớn như vậy, có phần không quá bình thường a!
- Quả thực chúng ta điều không phải là đệ tử chưởng giáo, chỉ là... Đệ tử hạch tâm!
Củng Học nói.
- Đệ tử hạch tâm?
- Đúng vậy, đệ tử chưởng giáo so với chúng ta còn mạnh hơn, là con bài chưa lật của tam đại tông môn, chưa từng lộ ra. Người mạnh nhất trong đó, có người nói bản thân bọn họ đã có thực lực Hai nghìn tám trăm đại đạo, đương nhiên, cụ thể mạnh mẽ ra sao ta cũng không biết, ta cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Củng Học vội vã giải thích.
- Ngươi chỉ là đệ tử hạch tâm?
Lần này Nhiếp Vân thực sự chấn kinh.
Đệ tử hạch tâm đã lợi hại như vậy, so với đệ tử chưởng giáo của Quy Khư Hải còn mạnh hơn, đây là tình huống gì chứ?
- Kỳ thực... Chuyện này có liên quan tới Thần chi di tích thí luyện lần trước. Ta cũng chỉ nghe Kỷ Dạ sư huynh nói, nói là thí luyện lần trước, tam đại tông môn phát hiện ra một chỗ thần bí, chiếm được chỗ tốt cực lớn. Sau khi trở về lại đem mấy thứ này cống hiến cho tông môn. Cho nên hiện tại mới làm cho thực lực đệ tử phổ thông trong tam đại tông môn chúng ta mạnh hơn Quy Khư Hải! Chuyện này là tuyệt mật, không ai nói ra, tam đại tông môn dự định thí luyện lần này qua đi sẽ đánh chết toàn bộ đệ tử thí luyện của Quy Khư Hải, khiến cho các ngươi nguyên khí tổn hao, lúc đó lại tiếp tục đồng loạt ra tay chia cắt...
Củng Học chậm rãi nói, nói ra một tin tức cực lớn, long trời lở đất, làm cho Nhiếp Vân kinh ngạc vô cùng.
- Một chỗ thần bí? Rốt cuộc là chỗ thần bí gì mà lợi hại như vậy, có thể khiến cho đệ tử tam đại tông môn so với đệ tử của Quy Khư Hải lại mạnh hơn nhiều như vậy?
Hai mắt Nhiếp Vân trợn tròn, có chút không dám tin tưởng.
- Cụ thể là nơi nào ta cũng không biết, thế nhưng thực lực của đệ tử phổ thông ba đại tông môn chúng ta mạnh hơn Quy Khư Hải không phải là nói điêu. Ta chỉ là một tiểu lâu la, không biết được nhiều lắm, vì vậy…
Củng Học rất sợ Nhiếp Vân hoài nghi hắn có chỗ dấu diếm cho nên mới vội vã giải thích.
- Được rồi, ta đã biết!
Bản thân Nhiếp Vân có thiên phú Thiên Nhĩ sư, biết được đối phương không có nói láo, hắn gật đầu nói:
- Ngươi không cần dẫn người đi tới tới. Một lát nữa ta đi cùng với ngươi tìm những người khác!
- Đi cùng ta?
Củng Học lại càng hoảng sợ.
- Tuy rằng thực lực chủ nhân không kém, thế nhưng
làm như vậy...
Tuy rằng hắn không nói có ra, thế nhưng ý tứ rất rõ ràng, Nhiếp Vân làm như vậy chẳng khác nào là đi chịu chết.
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân cũng không nói lời nào mà ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Tâm Đằng trước mắt.
Ầm!
Cái dây to lớn tạo ra động tĩnh cực lớn, một cổ lực lượng thôn phệ sinh ra. Vài tiếng kẽo kẹt vang lên, Kỷ Dạ đã hóa thành một vũng máu, không có lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Thôn phệ xong Kỷ Dạ, lực lượng của Thiên Tâm Đằng dường như lần nữa tăng trưởng thêm một ít, chỉ là tiến bộ cũng không lớn, vẫn chỉ loanh quanh ở Hai ngàn bảy trăm đại đạo.
Mặc dù Thiên Tâm Đằng là sinh mệnh hỗn độn rất lợi hại trong thượng cổ, dựa vào thôn phệ là có thể tấn cấp. Thế nhưng cũng không phải là vô điều kiện, chỉ có thôn phệ người mạnh hơn nó mới có thể khiến cho nó tiến bộ, thực lực của Kỷ Dạ không chênh lệch với nó bao nhiêu, cho dù có nuốt trọn thì cũng sẽ không mang tới bao nhiêu trợ giúp.
- Thu!
Xử lý xong thi thể của Kỷ Dạ, Nhiếp Vân khẽ hô một tiếng, Thiên Tâm Đằng to lớn trong nháy mắt lan tràn về phía thân thể hắn rồi chậm rãi thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã tiến vào trong da dẻ,biến mất không thấy đâu nữa.
- Chuyện này...
Củng Học hoảng sợ không thôi.
Vật lớn đáng sợ như Thiên Tâm Đằng, không ngờ trong nháy mắt lại ẩn giấu ở dưới da. Cái gì cũng không nhìn thấy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
- Không tồi!
Kỳ thực không riêng hắn kỳ quái, ngay cả bản thân Nhiếp Vân cũng có chút kinh ngạc. Trong lòng tràn ngập vẻ mừng rỡ.
Thiên Tâm Đằng chỉ ở trong truyền thuyết, có rất ít người nhìn thấy, sở dĩ cho dù có ghi chép lại, thế nhưng năng lực cụ thể cũng không có người nào biết được. Sau khi hắn luyện hóa nó cũng mới biết được nó có thể giấu ở dưới da của chủ nhân. Giống như luyện hóa binh khí vậy, chỉ cần muốn sử dụng, tinh thần khẽ động là sẽ lập tức bộc phát ra uy lực làm cho người ta sợ hãi than thở.
Sưu sưu!
Thu lấy Thiên Tâm Đằng, khí tức toàn thân Nhiếp Vân đột nhiên thay đổi, dáng dấp cũng xảy ra thay đổi, biến thành một người khác.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là Kỷ Dạ sư huynh hay là Nhiếp Vân đại nhân...
Thấy dáng dấp sau khi Nhiếp Vân biến hóa, hai mắt Củng Học thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất.
Người trước mắt này vô luận là khí tức hay là dung mạo. Thậm chí ngay cả ba động do linh hồn phát ra cũng đều giống Kỷ Dạ như đúc. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy chuyện này, ngay cả hắn cũng đang hoài nghi liệu có đúng là Kỷ Dạ sư huynh không chết, lại sống lại hay không?
Người khác ngụy trang chỉ là dung mạo tương đồng, khí chất có chút chênh lệch một ít. Hơn nữa linh hồn của từng người cũng có khí tức khác biệt. Nhiếp Vân biến thành như vậy không có chút kẽ hở nào, ngay cả người ở chung không biết bao năm với Kỷ Dạ như hắn cũng không thể nhìn ra được. Quả thực là khó mà tin được.