- Ha ha, làm bộ vui vẻ mà thôi, một lát nữa sẽ có người phải khóc!
Thương Cầu hừ lạnh một tiếng, không ở về phía đối phương mà hai mắt nhìn thẳng về phía thông đạo bốc lên vụ khí trước mắt.
Cái thông đạo này chính là lực lượng tiếp dẫn đưa mọi người từ Hỗn Loạn sơn về đây. Là thủ đoạn tập hợp của cường giả tứ đại tông môn.
- Ồ? Đám người Cừu Thiên sao còn chưa có trở lại?
Thấy vụ khí càng lúc càng mờ nhạt, lực lượng xuyên qua Hỗn Loạn sơn dường như tùy thời cũng có thể tiêu tán, hai hàng lông mày của Thương Cầu nhảy lên, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Thực lực đám người Cừu Thiên còn mạnh hơn hắn. Dựa theo đạo lý mà nói, tiếp thu cỗ lực lượng tiếp dẫn kia có lẽ sẽ lập tức về ngay. Thế nhưng tại sao tới bây giờ còn chưa thấy một bóng người trở về chứ?
Không phải bị rơi vào khốn cảnh nào đó, không thể thoát ra đó chứ?
Thế nhưng, nếu như chỉ có một mình Cừu Thiên không ra được cũng thôi đi. Tần Đào Thập Thu Lĩnh, thậm chí là người của Đoạn Thiên nhai cũng không có một ai đi ra. Chuyện này làm cho hắn nhịn không được cảm thấy có chút hoảng sợ.
- Ồ, tại sao Cừu Thiên sư huynh còn chưa có đi ra?
Lời của hắn lập tức dẫn tới sự chú ý của những người khác.
- Yên tâm đi, Cừu Thiên sư huynh thực lực cao cường, nhất định sẽ không có vấn đề. Có thể là sư huynh bị chuyện gì quấn thân cho nên không thể lập tức quay lại!
- Đúng vậy, lúc chúng ta và sư huynh rời đi, không phải sư huynh nói muốn đi tới Loạn Phong cốc hay sao? Có lẽ ở nơi đó không có loại lực lượng tiếp dẫn này a.
- Nhất định là không có chuyện gì...
Đám người này mang theo lòng tin nồng đậm với đám người Cừu Thiên.
- Không riêng gì Cừu Thiên không có xuất hiện, mà ngay cả Thập Thu Lĩnh Tần Đào cũng không đi ra. Không phải đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
- Một người của Đoạn Thiên nhai cũng không ra được. Ta thấy chuyện này có chút kỳ hoặc...
- Lẽ nào mọi người ở trong Hỗn Loạn sơn phát hiện ra cái gì đó. Lại đang đi tìm bí mật, sau đó xuất hiện biến cố hay sao?
Nương theo thời gian trôi đi, những người có lòng tin trước đó lúc này tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Sưu!
Quang mang của vụ khí triệt để biến mất, rốt cuộc tới lúc cuối cùng thì đám người Cừu Thiên cũng không có xuất hiện.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Quang mang biến mất, chín người Thương Cầu của Vạn Nhận sơn và Thập Thu Lĩnh mới vừa trở về dù có ngốc cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Ầm ầm!
Trong lúc bọn hắn đang nghi ngờ thì đột nhiên vang vọng tiếng nổ. Tứ đại tông chủ xuất hiện ở trước mặt bọn hắn. Ba người Giang Hào, Thạch Dương, Ứng Thiên Triệu lúc này không còn vẻ dương dương đắc ý như trước đó. Thay vào đó là hai hàng lông mày nhíu chặt. Cổ Ung thì ngược lại, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ, sắc mặt có chút cổ quái nhìn về phía đám người Nhiếp Vân.
- Tông chủ, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, mười người Quy Khư Hải ta đã thu được tám ngọc bài!
Thấy tông chủ xuất hiện, Thương Cầu cũng không để ý tới việc đám người Cừu Thiên vì sao còn chưa có trở lại. Hắn lạnh nhạt nói, bàn tay khẽ điểm, tám cái ngọc bài đã lăng không bay lên, tản mát ra quang mang sáng chói.
Ở trong tông môn hắn vẫn bị Cừu Thiên áp chế một đầu. Lúc này lại lập được lớn công như vậy, nhất định tông chủ sẽ tưởng thưởng cho hắn, lại còn biểu dương một phen.
Ngay khi hắn cho rằng, tông chủ vừa mới biết được tin tức này nhất định sẽ vui vẻ ra mặt thì đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của đối phương càng lúc càng thêm âm trầm trong mắt còn mang theo lửa giận.
- Cừu Thiên đâu? Mọi người đi đâu hết
rồi?
- Cừu Thiên sư huynh ở đâu sao? Đệ tử cũng không biết!
Thương Cầu sửng sốt một chút, vội vàng nói.
- Không biết? Ngươi thực sư không biết hay là cố ý giả bộ hồ đồ... Giang Hào, nếu như hôm nay ngươi không nói cho ta biết rõ ràng. Đoạn Thiên nhai ta nhất định phải hỏi rõ!
Ứng Thiên Triệu cười nhạt, thanh âm giống như sấm sét liên tục nổ vang bên tai Thương Cầu. Dường như chỉ cần lực lượng lớn hơn một chút nữa là có thể khiến cho hắn phun ra tiên huyết, lập tức bị trọng thương.
- Hồi bẩm tông chủ, người này nói điêu. Người của Quy Khư Hải ta cũng không gặp phải người của Vạn Nhận sơn, chỉ có Phùng Tránh một mình hành động. Một đi không trở về. Đây là ngọc bài của chín người chúng ta, xin tông chủ xem qua!
Thấy người Đoạn Thiên nhai và người của Vạn Nhận sơn mâu thuẫn. Dường như tùy thời cũng có thể trở nên gay gắt, Nhiếp Vân biết rõ chuyện mình để cho Khánh Hồng truyền ra tin tức đã phát huy tác dụng. Lúc này hắn mới tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
Thanh âm của hắn vừa dứt thì đám người Nhiếp Đồng lập tức vươn tay ra. Chín cái ngọc bài lập tức lơ lửng trên không trung, không ngừng tỏa sáng.
- Cái gì? Chuyện này... Chuyện này không có khả năng! Ngọc bài của các ngươi đều bị ta thu lấy rồi, các ngươi lấy đâu ra ngọc bài cơ chứ?
Nhìn thấy động tác của đám người Nhiếp Vân, Thương Cầu vô cùng hoảng sợ, vội vã nhìn ngọc bài mà mọi người giơ lên. Sau khi xác định đều là thật, hắn nhịn không có chút kỳ quái.
Không phải toàn bộ ngọc bài trên thân đám người kia đã bị hắn lấy đi rồi hay sao? Sao lại còn có? Điều này không có khả năng a... Được rồi, ta hiểu rồi. ha ha, ta sẽ làm cho các ngươi lộ ra nguyên hình..
- Hồi bẩm tông chủ, ngọc bài của đám người này nhất định đều là giả, đám người này dùng ngọc bài giả, giả thần giả quỷ, xin bốn vị tông chủ minh giám…
Suy nghĩ một chút, Thương Cầu lập tức hiểu ra, trong mắt lóe lên một đạo quang mang hung ác, vội vã rống to.
- Câm miệng!
Giang Hào quát lạnh một tiếng.
- Tông chủ, ngọc bài của đám người Quy Khư Hải tổng cộng có mười cái. Ta đã chiếm được tám cái. Đám người này không có khả năng có thêm ngọc bài khác. Nhất định là giả, khẩn cầu tông chủ tra xét…
Không biết vì sao tông chủ lại tức giận, Thương Cầu vội vã giải thích.
- Nói gì đó? Không sai... Mười người của Quy Khư Hải ngươi đã lấy được tám cái. Ta thấy tám cái này không phải từ tay Quy Khư Hải, mà là từ tay người Đoạn Thiên nhai chúng ta a!
Giang Hào còn chưa lên tiếng thì một tiếng cười lạnh đã vang lên, thanh âm của Ứng Thiên Triệu bất âm bất dương, trong mắt mang theo sát khí nồng nặc.
- Lấy được từ tay người của Đoạn Thiên nhai? Có ý gì?
Thương Cầu không biết vì sao Ứng Thiên Triệu lại nói như vậy, vẻ mặt hắn mơ hồ vô cùng.
- Bớt giả vờ ở đây đi!