Vô Tận Đan Điền

Mặc Nghiêu tới (1)


trước sau

Liên tục nuốt chửng đám người Vũ Chúc, lực phòng ngự ủa Thiên Tâm đằng cũng trở nên mạnh mẽ hơn không ít. Nếu như Minh Thừa toàn lực đánh ra một chiêu đánh về cùng một điểm thì vẫn có thể đem chặt đứt. Chỉ là lúc này lực lượng phân tán như vậy, muốn chặt đứt, hầu như là chuyện không thể.

Cho dù chém ra một ít vết thương, thế nhưng dựa theo tốc độ khôi phục của Thiên Tâm đằng cũng có thể trực tiếp khôi phục tới trạng thái không chút tổn hại. Có thể nói là không bị thương tổn một chút nào.

- Không...

Minh Thừa không nghĩ tới đột nhiên lại có dây leo cường đại như thế xuất hiện, trong ánh mắt của hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ kinh hoảng. Bất quá hắn cũng là người bình tĩnh, tuy rằng kinh hoảng, thế nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, cổ tay của hắn xoay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một cái ngọc bài, đột nhiên bị hắn bóp nát.

Sưu!

Ngọc bài vừa vỡ, một đạo ý niệm khổng lồ đột nhiên dâng trào, tạo thành một cái đầu người to lớn.

- Thiên Tâm đằng?

Nhìn về phía dây leo trên người Minh Thừa, hai mắt đầu người này sáng lên.

Ý niệm hình thành đầu người mang theo khí thế phách tuyệt thiên hạ, nhất cử nhất động đều có thể xé rách không gian. Trong tròng mắt đen thui mang theo sinh tử, dường như coi nhẹ việc nhân gian, dường như thiên đạo mênh mông.

Có người nói tu luyện giả khi tu luyện tới cảnh giới nhất định, nhân tính sẽ yếu bớt, sẽ vô tình như thiên đạo, coi vạn vật như rơm rạ, không vì ngoại vật mà thay đổi.

Cái đầu người này rất rõ ràng là một đạo ý niệm của người khác ngưng tụ mà thành, một đạo ý niệm đã có được uy lực như thế, đủ để thấy được bản thể mạnh mẽ ra sao.

Người như thế theo lý thuyết mà nói, đã không có thất tình lục dục, tham niệm, thế nhưng sau khi nhìn thấy được Thiên Tâm đằng vẫn sinh ra vẻ cuồng nhiệt.

- Mặc Nghiêu sư huynh cứu ta...

Minh Thừa vội vã hô.

- Mặc Nghiêu? Đây chính là Mặc Nghiêu?

Sắc mặt Nhiếp Vân tối sầm lại.

Trước đó hắn đã biết Mặc Nghiêu này rất lợi hại, thế nhưng lại không nghĩ rằng lợi hại đối phương như vậy, một đạo ý niệm đã nắm giữ thực lực không kém gì hắn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn!

Ý niệm của Mặc Nghiêu biến ảo ra đầu người nghe thấy tiếng quát lập tức thổi về phía Minh Thừa một cái, Thiên Tâm đằng bao quanh hắn giống như bị một cỗ lực lượng khổng lồ ngăn cản, liên tục nhúc nhích thế nhưng vẫn không có cách nào nuốt chửng được người bên trong.

Một đã xuất hiện loại uy lực này khiến cho vẻ mặt của tất cả mọi người đồng thời căng thẳng.

Thực lực như vậy, rất hiển nhiên đã hoàn toàn không cùng đẳng cấp với đám người bọn hắn, hoàn toàn thoát khỏi phạm trù.

- Ngươi là chủ nhân của Thiên Tâm đằng?

Khiến cho Thiên Tâm đằng dừng tấn công, đầu người do Mặc Nghiêu biến ảo nhìn về phía Nhiếp Vân rồi nói.

- Không sai!

Thấy hắn chú ý tới mình, sắc mặt Nhiếp Vân cứng lại.

- Đem Thiên Tâm đằng tặng cho ta, ta sẽ để ngươi còn sống!

Cái mặt trên đầu người không hề có chút cảm xúc nào.

- Ta phát hiện ra người Vạn Nhận sơn các ngươi tại sao đều thích tự cho là đúng như vậy chứ? Tặng cho ngươi, chỉ bằng vào một đạo ý niệm này của ngươi sao? Chết đi!

Cười lớn một tiếng, Hàn Dương kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vung vẩy, kiếm quang xuyên qua không gian đánh về phía cái đầu người kia.

- Điếc không sợ súng!

Đầu người này hừ lạnh, lần nữa thổi ra một hơi.

Ầm!

Hơi thở của hắn hình thành một thanh trường kiếm trên không trung, cùng va chạm với kiếm quang như cầu vồng của Hàn Dương kiếm, không khí bao phủ nhau, đất đá vụn lăn lộn, một đạo khí tức của sự hủy diệt lan tràn ra xung quanh, khiến cho đám người Cổ Tiêu không kìm lòng được mà phải lùi về phía sau.

- Hóa ra thực lực của vcũng đáng sợ
như vậy...

- Vốn ta cho rằng hắn dựa vào Thiên Tâm đằng cho nên mới lợi hại như vậy. Thế nhưng nhìn kiếm chiêu này ta mới biết, cho dù hắn chỉ bằng vào thực lực thì ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

Kiếm khí của hai người tương giao, đám người Cổ Tiêu không nhịn được đồng thời cảm khái.

Trước đó mọi người cảm thấy Nhiếp Vân là dựa dẫm vào Thiên Tâm đằng cho nên mới cường đại như vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, cho dù không sử dụng thần vật thượng cổ này thì thực lực bản thân hắn cũng mạnh mẽ tới mức đáng sợ!

Đặc biệt là kiếm chiêu, huyền ảo khó hiểu, mang theo khí tức đại đạo bản nguyên nhất, cho dù thực lực của bọn họ như vậy, thế nhưng một khi đối đầu chính diện cũng sẽ vô cùng chật vật, khó mà phòng ngự kiếm chiêu này.

- Tuy rằng Nhiếp Vân sư đệ lợi hại, thế nhưng Mặc Nghiêu này càng thêm lợi hại! Ý niệm biến ảo thành đầu người, sợ rằng ngay cả một phần trăm thực lực của bản tôn hắn cũng không bằng. Chỉ bằng vào chút ý niệm đã có sức chiến đấu như thế, nếu như bản tôn tới, không biết sẽ mạnh bao nhiêu a.

- Ta đã sớm nghe nói người này là đại năng chuyển thế, ta vẫn không tin. Bây giờ nhìn lại, sợ rằng không chỉ là đại năng chuyển thế mà không cẩn thận còn đã thức tỉnh ý thức rồi.

Tuy rằng đám người Cổ Tiêu cảm thấy Nhiếp Vân rất lợi hại, thế nhưng vừa mới nhìn thấy ý niệm biến ảo đầu người của Mặc Nghiêu lại có thực lực như vậy. Trong lòng mọi người lập tức sinh ra cảm giác vô lực.

Nhiếp Vân đối mặt với ý niệm biến ảo đầu người không có cách nào chiến thắng, thế nhưng lại có sức liều mạng. Mà đối mặt với cái này, đừng nói là chiến thắng, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không sinh ra được đến.

Đứng ở trước mặt đối phương, hắn có thể rõ ràng cảm nhạn được bọn họ vốn không cùng một thế giới, trên phương diện cảnh giới chênh lệch rất lớn, không thể đánh đồng.

Leng keng leng keng!

Khi đám người Cổ Tiêu đang cảm khái thì Nhiếp Vân và đầu người đã đối chiến được vài chiêu.

Đầu người không có tay chân, nhưng mà mỗi một ngụm khí lại giống như nguyên khí từ chỗ sâu xa trong hỗn độn hội tụ lại, sức mạnh vô cùng vô tận, không có tận cùng. Khiến cho người ta không thể nào chống lại.

Đổi lại là người khác gặp phải chuyện quái dị như vậy có khả năng đã sớm tan vỡ, không có cách nào chiến đấu. Thế nhưng Nhiếp Vân dựa vào kiếm pháp cao cường, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp có thể cản lại từng chiêu. Nhìn cục diện bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn cái đầu người này không làm gì được hắn, đồng thời Nhiếp Vân cũng không làm gì được đối phương!

- Ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi. Bất quá, bản tôn ta đã được ta đưa tin, chẳng mấy chốc sẽ chạy tới. Ta khuyên ngươi vẫn là bó tay chịu trói đi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện