- Thế nào?
- Không có bất kỳ cảm ứng nào, có lẽ nơi niêm phong này không ở gần đây!
Nhiếp Vân lắc đầu một cái rồi nói.
Sau khi thi triển Chúa Tể phù ấn, lực lượng tinh thần của hắn cũng tăng lên không ít. Hơn nữa lại thêm phạm vi cảm ứng của bia đá. Vừa nãy hắn đã tìm kiếm một lần nơi mà bia đá xuất hiện, thế nhưng cũng không có phát hiện ra một chút sóng năng lượng nào.
- Nếu cứ đi tìm không có mục đích như vậy cũng không phải là biện pháp. Như vậy đi, kỳ thực ở trong Thần Chi di tích ta biết một chỗ, có người nói bên trong ẩn chứa bảo tàng mà cường giả lưu lại, chúng ta có thể đi tới nơi đó tìm vận may!
Thấy hắn tìm một vòng cũng không tìm được cái gì, Cổ Tiêu biết tìm kiếm như vậy tất nhiên sẽ không có tác dụng cho nên mới không nhịn được nói.
- Ồ? Ở nơi nào?
Hai mắt mọi người đồng thời sáng ngời.
- Thập tuyệt cổ địa!
Cổ Tiêu nói.
- Thập tuyệt cổ địa? Chỗ kia không thể đi a.
Dường như Thất Nguyên đối với nơi này cũng có nghe thấy, cho nên khuôn mặt lập tức biến đổi.
- Ồ? Vì sao không thể đi tới đó? Thập tuyệt cổ địa này chẳng lẽ có chỗ đặc thù gì hay sao?
Thấy hai người vẻ mặt nghiêm túc, thái độ như thế làm cho Nhiếp Vân không nhịn được hỏi một câu.
Hai người này đều là thiên tài tông môn, không biết sợ hãi. Vừa rồi đối mặt với đám người Mặc Nghiêu cũng không có xuất hiện loại thái độ này. Làm sao vừa nhắc tới nơi này lại có biến hóa lớn như vậy chứ?
- Thập tuyệt cổ địa này ta từng nghe người ta nói qua, là vị trí nguy hiểm nhất bên trong Thần Chi di tích, cái gọi là thập đoạn tuyệt chính là Tuyệt Mệnh, tuyệt hồn, tuyệt phách, tuyệt tâm, tuyệt thọ, tuyệt tình, tuyệt nghĩa, tuyệt hiếu, tuyệt trung, tuyệt căn.. Người tiến vào nơi này hầu như không có ai có thể sống sót đi ra, là một trong những hiểm địa lớn của Thần Chi di tích bên!
Thất Nguyên vội nói.
- Nguy hiểm như vậy sao?
Nhiếp Vân rùng mình.
- Thất Nguyên nói không sai, thập tuyệt cổ địa quả thực là nơi nguy hiểm nhất trong Thần Chi di tích, là hạch tâm của thần chi chiến trường. Tuy rằng nguy cơ tầng tầng, thế nhưng ở đây cũng có rất nhiều kỳ ngộ, so với nơi này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều! Nơi này vô số năm qua không biết đã có bao nhiêu người càn quét qua, đã không còn món đồ gì dưa lại nữa rồi.
Cổ Tiêu nói.
- Đúng vậy!
Nhiếp Vân rất tán thành gật gù.
Coi như là Thần Chi di tích đâu đâu cũng có bảo tàng, thế nhưng hàng ức vạn năm qua, không biết đã có bao nhiêu cường giả từng tiến vào. Coi như người đi ra ngoài ít, nương theo thời gian trôi qua, cộng lại toàn bộ cũng sẽ tạo thành một con số khiến cho người ta kinh khủng. Những người này đem đồ vật từ bên trong mang đi ra ngoài, coi như là nơi có bảo bối nhiều hơn đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ biến thành một nơi trống rỗng..
Giống như nơi này vậy, từ sau khi đi tới đây mọi người đã phi hành không dưới mấy trăm ngàn dặm, ngoại trừ Phong Cấm thạch bi vừa mới luyện hóa ra. Căn bản không tìm được thứ gì.
- Căn cứ vào tình huống mà Nhiếp Vân sư đệ nói, Người Vạn Nhận sơn, Thập Thu lĩnh cùng Đoạn Thiên nhai nhất định đã tìm được một nơi vô cùng kỳ lạ. Cho nên mới khiến cho đám người tam tông trong thời gian trăm vạn năm cường giả trong môn tăng lên nhanh chóng. Nếu như chúng ta không tìm được nơi này hoặc là tìm được một nơi tương tự. Như vậy ta sợ rằng Quy Khư hải sớm muộn cũng sẽ bị tam tông tiêu diệt. Khi đó chúng ta cũng khó có thể chạy trốn!
Trên mặt Cổ Tiêu mang theo vẻ sầu lo nói tiếp.
- Vì lẽ đó, hiện tại chúng ta cũng không có
biện pháp nào khác, chỉ có thể được ăn cả ngã về không mà thôi.
- Cổ Tiêu sư huynh nói không sai, tuy rằng thập tuyệt cổ địa nguy hiểm, thế nhưng cũng không phải là chắc chắn phải chết. Chỉ cần cẩn thận một chút vẫn có thể thu được thu hoạch không tưởng tượng được nổi!
Nhiếp Vân trầm tư trong chốc lát rồi mở miệng nói.
Tam Đại Tông môn có ân oán với Quy Khư hải. Thời gian hắn đến tông môn còn ngắn, không có quá nhiều cảm tình, có thể bỏ qua không tính. Thế nhưng nếu như không nhanh chóng đề cao thực lực. Mặc Nghiêu chính là một cái mầm tai họa lớn!
Hiện tại đã triệt để trở mặt cùng với người này. Lần này cho dù có thể chạy trốn, là bởi vì may mắn. Một khi đối phương xuất ra hết thủ đoạn, một khi bắt đầu liên tục công kích mãnh liệt, khi đó có thể sống sót hay không cũng khó mà nói, chứ đừng nói là chạy trốn.
Vì lẽ đó, quyết định mau chóng tăng cao thực lực mới là vương đạo lúc này. So với việc từ từ chậm rãi tìm kiếm bảo vật, không thu hoạch được gì là nhỏ. Chỉ là một khi làm không cẩn thận, chết xuống ở đây mới là chuyện lớn.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Thần Chi di tích này khiến cho Nhiếp Vân có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái. Loại cảm giác này không biết từ đâu mà đến, chỉ là lại làm cho hắn có cảm giác muốn tra xét tới tột cùng.
Huống chi, đệ đệ Nhiếp Đồng tiến vào nơi này là lập tức tách ra với hắn. Tuy rằng không biết đệ đệ muốn làm gì, thế nhưng nếu như xuất hiện nguy hiểm mà hắn lại không có thực lực cứu giúp. Khi đó tuyệt đối hắn sẽ hối hận, trở thành tiếc nuối to lớn với bản thân hắn.
- Như vậy đi, chúng ta cũng không bắt buộc. người đồng ý đi cùng chúng ta tới thập tuyệt cổ địa thì ở lại. Người không muốn trực tiếp rời đi, đi hội họp cùng với những đệ tử khác đi!
Cổ Tiêu nhìn quanh một vòng rồi nói.
- Cổ Tiêu sư huynh đi đâu, ta đi đó, đừng mơ đuổi ta đi.
Tuy rằng trong lòng Thất Nguyên không muốn, thế nhưng hắn vẫn tán thành ý kiến của Cổ Tiêu. Hắn bước lên trước một bước, sau đó nhìn về phía một người mặt xanh sau lưng hắn.
- Độc Triệu ngươi thì sao?
- Ta...
Độc Triệu do dự một chút, trên mặt mang theo vẻ khó khăn, nói:
- Thập tuyệt cổ địa tiến vào nhất định sẽ chết, thời gian tu luyện của ta còn ngắn, vì lẽ đó... Kính xin sư huynh tha thứ!
- Độc Triệu, ngươi được lắm. Lúc trước ngươi thí luyện rơi vào nguy hiểm chính là Cổ Tiêu sư huynh liều chết cứu ngươi. Không nghĩ tới ngươi lại làm ra như vậy quyết định. Hừ, sau này Thất Nguyên ta ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi!
Nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt Thất Nguyên tối sầm lại..
Hắn từng nghĩ tới những người khác sẽ lựa chọn rút lui, thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới Độc Triệu này lại lùi. Bằng không hắn cũng sẽ không hỏi đối phương đầu tiên.