Bất quá tuy rằng hắn lùi tuy nhanh, thế nhưng vẫn chậm như trước. Vô số quan tài trôi nổi phía trước lập tức rung động, giống như mưa xối xả ào ào giáng lâm, hóa thành một đường vòng cung đặc thù bao vây toàn bộ mọi người vào giữa.
- Đây là cái gì?
Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt mà là bảo hộ mọi người chặt chẽ, đồng thời quay đầu hỏi Cổ Tiêu.
Đầu quái vật này khá giống tượng hùng, thế nhưng so với tượng hung còn càng thêm kinh khủng, hẳn là một loại thần thú thượng cổ nào đó. Có lẽ Cổ Tiêu có thể nhận thức ra được.
- Lẽ nào là Ma thần Cổ Hùng?
Dường như Cổ Tiêu đã nhớ tới cái gì đó.
- Ma thần Cổ Hùng?
- Đúng vậy, đây là một loại thần thú thượng cổ, không chỉ lực lượng cuồng bạo mà còn có thể tiến hành công kích linh hồn. Khiến cho người ta tinh thần thất thường, bình thường đều ngủ đông, một khi có người xông vào lãnh địa của chúng nó sẽ bị đả kích điên cuồng, không chết không thôi! Hơn nữa loại này quần cư, am hiểu trận pháp, một khi bị vây quanh, rất khó thoát đi...
Trong mắt Cổ Tiêu hiện lên vẻ khó coi vô cùng.
Nhiếp Vân nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bên trong quan tài trên bầu trời xuất hiện biến hóa đặc thù, giống như tạo thành một cái trận pháp đặc thù, đem toàn bộ không gian chung quanh phong tỏa, bao phủ lại. Khiến cho người ta không thể chạy trốn.
- Xong... Chúng ta đã bị nhốt rồi, thập tuyệt cổ địa quả nhiên đáng sợ, vừa mới tiến vào đã đụng tới vật này, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thanh âm của Thất Nguyên cũng bắt đầu thay đổi.
Tính cách của hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đối mặt với nhiều hình thái sinh mệnh không biết tên như vậy, ở sâu trong lòng vẫn sinh ra cảm giác khủng hoảng.
- Làm sao sao? Trực tiếp đánh ra là được rồi, đánh tới khi chúng nó sợ sợ tự nhiên chúng sẽ lui ra!
Khẽ cười một tiếng, trong mắt Nhiếp Vân lộ ra chiến ý mạnh mẽ.
Sau khi đi tới Tà Nguyệt Chí tôn vực sau, hắn vẫn chưa từng toàn lực bạo phát. Nếu như những người này tự mình muốn chết, như vậy hắn sẽ tác thành cho chúng nó.
- Không nên rời khỏi vòng phòng hộ này, bằng vào thực lực của mọi người có lẽ bọn chúng còn tạm thời không đột phá được. Cổ Tiêu sư huynh, đây là Thiên Diệp bình phong, ngươi luyện hóa nó, coi như phòng hộ bị phá thì cũng có thể chống lại một phen!
Tiện tay bố trí cho mọi người một cái vòng phòng hộ, Nhiếp Vân lại đưa Thiên Diệp bình phong ném cho Cổ Tiêu.
Cho dù Thiên Diệp bình phong là hỗn độn kỳ vật, thế nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói, tác dụng đã không lớn, có Thiên Tâm đằng phòng hộ khí hộ thân, vật này không có quá nhiều tác dụng thực tế, đã như vậy, không bằng tặng cho người khác.
Tác dụng đối với hắn không lớn, nhưng mà đối với Cổ Tiêu mà nói, lại có tác dụng rất lớn, có thể chống lại không ít nguy hiểm.
- Đa tạ sư đệ...
Thấy hắn ngay cả vật quý giá như vậy cũng có thể tiện tay đưa ra, Cổ Tiêu sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích nồng đậm.
- Ma thần Cổ Hùng... Ta tới đây!
Bàn giao xong xuôi, Nhiếp Vân không còn nỗi lo, hắn cười hì hì, miệng thét dài một tiếng, bắn thẳng về phía vô số quan tài trước mắt.
Ầm ầm!
Quan tài thấy có người xông tới giống như uy nghiêm bị khiêu khích, nó bộc phát lực lượng cường đại như mưa to gió lớn.
- Ha ha, phá cho ta!
Nhiếp Vân sớm có chuẩn bị, hắn thét dài, mấy chục dây leo Thiên Tâm Đằng nhanh chóng lan tới, chúng giống như vô số xúc tu rậm rạp chằng chịt và có được tai mắt quan sát, mỗi một đầu xúc tu bò về phía quan tài.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Tuy quan tài đáng sợ nhưng Thiên Tâm Đằng càng thêm lợi hại, thực tế thôn phệ đám người Vũ Chúc nên thực lực bạo tăng lần nữa, mỗi một đầu dây leo đều tương đương với cường giả hai ngàn bảy trăm bảy mươi đại
đạo, va chạm với quan tài, nắp quan tài bị đẩy ra, tất cả Ma Thần Cổ Hùng bay ra ngoài..
Xem ra những quan tài này là khí cụ dùng để Ma Thần Cổ Hùng ngủ say trong đó, cũng không phải nơi chứa di thể của chúng.
NGAO...OOO!
NGAO...OOO!
NGAO...OOO!
Những Ma Thần Cổ Hùng này vừa xuất hiện, đồng thời phát ra tiếng gào rú như thủy triều, tiếng kêu của chúng mang theo lực lượng xuyên thủng linh hồn, làm tâm thần của người ta rung động, không tự chủ làm thân thể không ngừng run rẩy.
Linh hồn công kích!
- Tiên âm đại đạo? Lợi hại!
Nghe được những Cổ Hùng la lên kích thích linh hồn, làm người ta khó kháng cự, Nhiếp Vân lộ ra vẻ ngạc nhiên không nhỏ.
Những âm thanh này cùng loại với thiên phú tiên âm sư, là một loại thể hiện khác của tiên âm đại đạo, lực ý chí hơi chút kém một chút, linh hồn bạc nhược yếu kém cũng sẽ bị tiếng gào bao phủ tinh thần sụp đổ mà chết.
Nghe đồn có chút thượng cổ thần thú vừa ra đời có thể lĩnh ngộ một loại đại đạo, cũng hóa nó thành bản năng, trước kia hắn còn có chút không tin, hiện tại xem ra Ma Thần Cổ Hùng chính là loại vừa ra đời đã lĩnh ngộ tiên âm đại đạo, hơn nữa có thể chuyển hóa nó thành sức chiến đấu.
- Câm miệng!
Mặt không đổi sắc, Nhiếp Vân lăng không đứng đó, hắn nhìn chung quanh sau đó thét lớn.
Lời nói của hắn mang theo sóng âm đặc thù chậm rãi nhộn nhạo truyền ra chung quanh, sóng âm nhìn không thấy hình thái, vô hình vô sắc và hóa thành khí lãng mang theo uy thế vô tận.
Tiếng quát lớn chẳng những sử dụng thiên phú tiên âm sư, còn dung nhập thiên phú linh hồn sư vào trong đó, sóng âm vừa lan tới, tiếng hô cực lớn của Ma Thần Cổ Hùng bị dìm ngập trong đó, chẳng khác gì ném hòn đá vào trong biển cả, không có chút gợn sóng nào.
Bành!
Bành!
Bành!
Mấy trăm đầu Cổ Hùng chẳng những không có âm thanh, dường như bị lực lượng khổng lồ va chạm, lúc này chúng nổ tung thành thịt nát.
Vù vù!
Những Cổ Hùng này tử vong, lực lượng trên người chúng hóa thành gió lốc phóng lên trời, lúc này lan khắp bốn phía.
Những Cổ Hùng này mỗi con đều là cường giả hai ngàn năm trăm đầu đại đạo, mỗi con có lực lượng tuyệt thế hủy diệt thiên địa lục đạo, mấy trăm đầu đồng thời tử vong, lực lượng của chúng bộc phát mạnh cỡ nào, chẳng khác gì thiên địa tan vỡ, nhật nguyệt trầm luân.
- Thôn phệ!
Người khác thấy có nhiều năng lượng như thế nhất định sẽ bị dìm ngập mà chết, khó có thể nhúc nhích, Nhiếp Vân như nhìn thấy đồ ăn ngon nhất thế gian, lộ ra thần thái điên cuồng, Thiên Tâm Đằng bộc phát toàn bộ, tất cả dây leo đều tràn lan hơn vạn dặm, chúng như thao thiết há miệng thôn phệ tất cả.
Xì xì xì xì...
Thiên Tâm Đằng có được năng lượng bổ sung nên không ngừng biến thô, biến lớn, dây leo lúc trước hơn mười cái biến thành trên trăm cái, tuy không có biến hóa về chất nhưng lượng đã đủ làm người ta tặc lưỡi.