Một khi rời đi sẽ lọt vào hỗn độn hải dương áp bách tan thành mây khói.
- Rất tốt, thập tuyệt cổ địa có địa vực đặc thù nào hay không, có được rất nhiều bảo tàng?
Thấy Cổ Hùng vương triệt để thần phục, Nhiếp Vân phất tay bảo đám người Cổ Tiêu đi tới và hỏi thăm.
Những lời này hắn cũng không lưng cõng đám người Cổ Tiêu, mọi người cảm động lần nữa.
Dựa theo đạo lý Cổ Hùng vương là hắn hàng phục, mọi người không ra chút lực nào, mặc dù hỏi ra cái gì bọn họ cũng không có tư cách biết rõ, Nhiếp Vân làm như vậy cho thấy tín nhiệm bọn họ, xem bọn họ thành người nhà.
- Thập tuyệt cổ chính là nơi thượng cổ lưu lại, bởi vì các nơi nguy hiểm, ta cũng không dám bốn phía đi loạn, khu vực này trừ ta ra, muốn nói chỗ nào có bảo tàng thì ta không rõ lắm, nhưng mà...
Nói đến đây Hùng Cổ dừng lại, dường như nhớ tới cái gì đó và cảm thấy kỳ quái.
- Nhưng cái gì?
- Nhưng cách đây không lâu, một đám nhân loại đi về hướng này, bởi vì không có đi qua địa bàn của ta nên ta không thèm lưu ý, nhưng là phương hướng đó ta biết rõ, dường như là tuyệt mệnh chi địa trọng yếu nhất nơi này!
Hùng Cổ nhớ lại và nói:
- Tuyệt mệnh chi địa?
- Thập tuyệt cổ địa chia làm tuyệt mệnh, tuyệt hồn, tuyệt phách, tâm, tuyệt thọ, tuyệt tình, tuyệt nghĩa, tuyệt hiếu, tuyệt trung, tuyệt căn... Thập đại hiểm địa, tại đây chỉ là khu vực biên giới mà thôi, không tính là nguy hiểm chân chính, khu vực nguy hiểm nhất tuyệt mệnh chi địa, mặc dù người mạnh hơn nữa tới nơi này đều phải lưu lớp da, là tuyệt mệnh chân chính.
Hùng Cổ nói.
- Nguy hiểm như vậy?
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Hắn mới vừa gia nhập nơi này đã cảm thấy vô cùng đáng sợ, nếu như không phải uy lực Chúa Tể Ấn Phù chưa biến mất, chỉ sợ không kiên trì nổi, nơi nguy hiểm như vậy chỉ là khu vực biên giới, trong đó còn đáng sợ cỡ nào?
Hơn nữa nó nguy hiểm như thế, người nào đi qua, vì sao đi qua?
- Tuyệt mệnh chi địa... Rốt cuộc có gì, vì sao cam tâm mạo hiểm nhu thế?
Nghĩ vậy nhịn không được hỏi thăm.
- Ta cũng không biết, Dường... Dường như nghe nói bên trong có không ít Hỗn ĐộnVương Thạch!
Hùng Cổ nói.
- Cái gì?
Đầu óc Nhiếp Vân gần như suýt nổ tung, nắm đấm xiết chặt.
Hắn đến Tà Nguyệt Chí Tôn Vực có hai đại mục đích, thứ nhất, phục sinh Đạm Thai Lăng Nguyệt, thứ hai, tìm kiếm Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch, nghĩ biện pháp phục sinh đám người Tu Du Tẩu.
Trước kia đã tìm qua một và phục sinh Di Tĩnh, sau đó không có tìm được Linh Hồn Vương Thạch thứ hai, lúc này nghe được Hỗn Độn Vương Thạch thì làm sao không kích động?
Tuy Hỗn Độn Vương Thạch cũng không có nghĩa là nhất định có Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch, ít nhất còn có một phần cơ hội.
- Tại đây... Có hay không Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch?
Cố nén kích động, Nhiếp Vân hỏi.
- Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch? Có, nghe nói còn có rất nhiều.
- Đương nhiên, Vương Thạch này có đạt được hay không phải xem cơ duyên, cơ duyên không đến cho dù đứng trước mặt Vương Thạch cũng không nhìn thấy cái gì.
Không nhìn ra hắn kích động, Hùng Cổ lắc đầu, tràn đầy cảm khái.
- Ân!
Người khác có khả năng cả đời chưa từng gặp qua Hỗn Độn Vương Thạch, mà hắn đã thấy qua hai cái, lúc trước Tuyết Tĩnh Nhi là Vương Thạch biến hóa mà thành, về sau tìm được một cứu sống Di Tĩnh, loại Vương Thạch này nếu không phong ấn, bình thường sẽ tạo ra ý thức của mình, mặc dù thực lực có mạnh hơn nữa, hơi không chú ý cũng không tìm được.
Cho nên đối với tất cả tu luyện giả mà nói, Vương Thạch đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù ngươi chuẩn bị kỹ càng, kỳ ngộ không tới cũng không chiếm được
- Mang bọn ta đi tuyệt mệnh chi địa!
Nghe được đối phương xác nhận, Nhiếp Vân lại không chút do dự phân phó.
- Đi tuyệt mệnh chi địa? Này...
Nghe mệnh
lệnh này, sắc amwtj Hùng Cổ phi thường khó coi.
- Muốn cải lệnh ta?
Gương mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
- Không dám, nhưng tuyệt mệnh chi địa có được một loại tuyệt mệnh chi khí, tu luyện giả chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Chúa Tể một khi tiến vào sẽ trúng độc, cho dù thân thể hay linh hồn đều cấp tốc suy yếu... Tuy thực lực chủ nhân có mạnh, lại sử dụng Chúa Tể Ấn Phù nhưng không phải ta xem thường ngươi, khẳng định không cách nào thừa nhận nổi tuyệt mệnh chi địa bao phủ, cứ như vậy đi vào, đừng nói tìm Hỗn Độn Vương Thạch, chỉ sợ không qua bao lâu chúng ta đều phải chết.
Do dự một lúc, Hùng Cổ chậm rãi nói.
- Tuyệt mệnh chi khí?
Nhiếp Vân cau mày khó chịu.
Trải qua hỗn độn sơn, hắn biết rõ ở giữa thiên địa luôn luôn có chút ít kỳ vật có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Chúa Tể thì khó có thể đối phó, Hùng Cổ đường đường cường giả hai ngàn tám tẳm đầu đại đạo đã nói ra lời này, chứng tỏ tuyệt mệnh chi khí lợi hại.
- Phòng ngự đại đạo có thể ngăn cản sao?
Phòng ngự chi khí có thể ngăn cản tinh thần công kích, vật chất công kích, có lẽ có tác dụng nhất định với tuyệt mệnh chi khí.
- Không thể! Nếu như phòng ngự đại đạo có thể ngăn cản, tuyệt mệnh chi khí cũng không có đáng sợ như vậy, nghe nói trong thiên địa chỉ có một loại đồ vật có thể ngăn cản khí tức quỷ dị này!
Suy nghĩ một lúc, Hùng Cổ lắc đầu, còn nói ra một hi vọng.
- Cái gì đó?
Nhiếp Vân vội vàng hỏi.
- Huyền Thiền Vương Dực!
Hùng Cổ nói:
- Huyền Thiền Vương là một trong bốn đại vương giả của thập tuyệt cổ địa, có được hai ngàn chín trăm đầu đại đạo, đôi cánh sau lưng nó trong suốt như kính, lại mang theo uy lực chống lại chư thiên, nghe nói tuyệt mệnh chi khí lợi nhưng không cách nào xuyên thấu đôi cánh của nó.
- Còn có tính mạng kỳ dị này? Ở địa phương nào?
Nghe được có thứ có thể phá giải tuyệt mệnh chi khí cho nên Nhiếp Vân thở ra một hơi.
- Tuy Huyền Thiền Vương là vương giả nhưng không phải cấp dưới, chỉ có một mình nó, không có nơi cố định, cho dù là ta cũng tìm không thấy.
- Lại nói Huyền Thiền Vương chỉ một cặp Huyền Thiền Vương Dực, cắt đứt thì mất đi ưu thế, làm sao có thể tặng cho người khác...
Hùng Cổ cũng nhìn không tốt việc đi tìm Huyền Thiền Vương.
Một cường giả hai ngàn chín trăm đầu đại đạo, nếu như dễ dàng bị đuổi giết như thế, nó cũng không xứng trở thành một trong tứ địa vương giả trong thập tuyệt cổ địa.
- Tứ đại vương giả có ngươi hay không?
Nhiếp Vân hiếu kỳ.
- Không có, ta không lên nổi thượng đẳng, tứ đại vương giả kém cỏi nhất chính là Huyền Thiền Vương, mạnh nhất là Cực Thiên Vương, ta cũng chỉ nghe nói qua
nhưng chưa bao giờ thấy qua, cũng không biết ở địa phương nào!
Hùng Cổ cảm thấy xấu hổ.