Vô Tận Đan Điền

Thiết Cát Vũ Dực


trước sau

- Ngươi đừng có gấp, nghe xong đồ vật ta trao đổi, có lẽ ngươi sẽ cải biến chủ ý.

Nhiếp Vân cười nói.

- Cái gì?

Huyền Thiền Vương nghi hoặc nhìn sang.

- Đầu tiên, cắt đứt đôi cánh của ngươi, ta có biện pháp giúp ngươi mọc ra lần nữa.

- Tiếp theo ta nguyện ý dùng một tấm Chủ Tể Phù Ấn đổi lấy đôi cánh bị cắt của ngươi.

Nhiếp Vân nói.

- Chém cánh của ta còn có thể giúp mọc dài ra? Ah, ta biết rõ ngươi lĩnh ngộ mộc sinh đại đạo, cánh của ta là nơi ẩn chứa tinh hoa của toàn thân, cho dù có mộc sinh đại đạo, nếu không đủ năng lượng sẽ không thể mọc dài ra.

- Trong thập tuyệt cổ địa căn bản không có nhiều năng lượng như thế để hấp thu, ngươi cho ta ngân phiếu khống, ta không mua đâu.

- Về phần Chủ Tể Phù Ấn, ta ở nơi này tiêu dao khoát hoạt, có thể đánh thắng ta cũng không nhiều, ta lại am hiểu tốc độ, đánh không lại có thể đào tẩu, ta có thứ này hay không cũng không sao cả.

Huyền Thiền Vương tiếp tục lắc đầu.

Có lẽ Chủ Tể Phù Ấn làm người khác động tâm không thôi, đối với nó mà nói tác dụng cũng không lớn.

- Đây là ngươi nói? Đừng hối hận? Ta hiện tại cho ngươi nhiều như thế, lại có thể tìm được ngươi, ngay sau đó sẽ không có giá tiền như thế đâu...

Nhiếp Vân cười nói.

- Có trả giá cao hơn cũng không đổi, chết tâm này đi.

Thấy đối phương phong tỏa nơi này lộ ra một tia dấu vết, không biết là đối phương cố ý hay là sơ sẩy, thân thể khẽ động, Huyền Thiền Vương nắm chắc cơ hội đào tẩu ra ngoài, chỉ trong nháy mắt biến mất mất dạng.

- Ha ha!

Tâấy nó đào tẩu, Nhiếp Vân cũng không ngăn cản, ngược lại cười nhạt một tiếng, mang theo ý tứ đặc thù và thân thể chấn động, hắn thu phân thân vào trong người sau đó biến mất tại chỗ.

- Muốn thu cánh của ta? Nằm mơ!

- Nếu như ta dùng đồ vật đổi hai tay của ngươi, ngươi có làm hay không...

Vừa ra khỏi hư không, Huyền Thiền Vương đột ngột xuất hiện, nó thở ra một hơi, vẻ mặt xem thường.

Huyền Thiền Vương Dực tương đương với hai cánh tay của nó, dùng cánh tay của mình đi đổi đồ khác, hắn không ngu như vậy.

- Không được, gia hỏa này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, phải nhanh chóng bỏ chạy mới được.

Do dự một lúc, hai cánh Huyền Thiền Vương khẽ động, nó đang muốn bay đi lần nữa, đột nhiên không gian chung quanh đông cứng lại giống như bị người ta dùng bàn tay bóp chặt hư không.

- Hỏng bét!

Cảm nhận được ba động này, ánh mắt Huyền Thiền Vương biến đổi, nó quay người bỏ chạy.

- Đừng trốn, ta có thể tìm ra ngươi đấy...

Ầm ầm!

Một trận pháp đặc thù trống rỗng xuất hiện trong không gian, phong tỏa không gian chung quanh thật chặt, ba bóng người đột ngột xuất hiện phong bế lộ tuyến bỏ chạy của nó.

Ba người này toàn thân lực lượng bành trướng, trong người sinh ra uy lực chấn nhiếp tâm tâần người khác, vừa nhìn đã biết rõ thi triển Chủ Tể Phù Ấn.

- Các ngươi là ai?

Bị vây quanh vào trong, Huyền Thiền Vương dùng sức phát động nhưng phát hiện trận pháp phong tỏa nó vô cùng cường đại, căn bản trốn không thoát, sắc mặt biến thành vô cùng khó coi.

- Chúng ta là ai ngươi không cần quan tâm, chúng ta cảm thấy hứng thú với cánh của ngươi, động thủ đi.

Một người trong đó cười lạnh, lúc này bước về phía trước, hắn khác với Nhiếp Vân dụ dỗ, vừa ra tay kiếm khí chém thẳng về phía trước đâm rách bầu trời, xé rách toàn bộ không gian.

- Trốn!

Không gian xé nát, Huyền Thiền Vương biết chắc không phải là đối thủ, hai cánh của nó vỗ mạnh và muốn bỏ trốn.

Nó còn chưa kịp bay đi lại bị lực lượng cường đại tấn công, một người khác đã ra tay.

Người này dùng Phiên Thiên Ấn, bàn tay của hắn mở ra, thiên địa trong ấn, không gian phía trên Huyền Thiền Vương bị phong tỏa rậm rạp, tất cả lộ tuyến bỏ chạy bị phong tỏa không còn lại gì, nó như tiến vào ngõ cụt, chẳng khác gì bị giam giữ.

Bành!

Huyền Thiền Vương đâm vào Phiên Thiên Ấn,
đầu rơi máu chảy.

- Xuống đây đi!

Người thứ ba ra tay, đao mang lăng lệ ác liệt, chỉ trong nháy mắt chém lên người Huyền Thiền Vương.

- PHỐC!

Đôi cánh của Huyền Thiền Vương bị cắt đứt ngay sau đó, máu tươi bắn tung tóe.

- Ah...

Cánh bị cắt, Huyền Thiền Vương đau đớn kêu thảm thiết.

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

- Chúng ta đi!

Bàn tay người thứ ba vung lên, Huyền Thiền Vương Dực rơi vào trong tay của hắn, hừ lạnh một tiếng, ba người xoay người rời đi.

- Trả cánh cho ta!

Không nghĩ tới bọn chúng tàn nhẫn như vậy, vừa ra tay không lưu tình cảm chút nào, Huyền Thiền Vương cắn chặt hàm răng, thân thể nhảy tới tấn công một người trong đó.

- Muốn chết!

Người này cau mày, hắn dùng trường kiếm đâm tới.

Rào rào rào...

Kiếm quang đâm vào giữa ngực Huyền Thiền Vương, máu tươi màu vàng chạy rãi chảy xuống

- Một con súc sinh, chúng ta muốn cánh của ngươi là cho ngươi vinh hạnh, thật sự không thức thời, hiện tại ta luyện chế ngươi thành thịt khô ăn.

Người này quát lớn một tiếng, gương mặt âm trầm.

- Được rồi, Chu Thông, vật tới tay, nhanh i thôi, đừng chậm trễ thời gian!

- Tuy thủ đoạn của gia hỏa này không được nhưng ôm quyết tâm phải chết thi triển thủ đoạn sẽ phiền toái không ít, bỏ đi!

Người dùng đao khoát khoát tay, lúc này đi thẳng về phía trước.

- Tính ngươi hảo vận!

Người dùng kiếm hừ lạnh sau đó đuổi theo.

Không gian chấn động một lúc, ba người đồng thời biến mất tại chỗ, không biết đi nơi nào.

- Đáng giận, đáng giận...

Trong một kiếm, Huyền Thiền Vương cũng không chết đi, gương mặt dữ tợn gào to.

Ba người kia thật sự quá đáng giận, chẳng những cướp đi Huyền Thiền Vương Dực của nó, còn muốn đánh chết nó, nếu như không phải kiêng kị thủ đoạn cuối cùng của nó, chỉ sợ hôm nay tất chết ở chỗ này.

- Ngươi vẫn còn xem náo nhiệt sao? Ta đáp ứng điều kiện của ngươi...

Giãy dụa một hồi, Huyền Thiền Vương hô to vào hư không.

- Ta nói ngươi sẽ đáp ứng...

Một bóng người chậm rãi đi tới, chính là Nhiếp Vân.

Vừa rồi hắn tìm được Huyền Thiền Vương đã phát hiện có người đánh chủ ý với nó, từ đó tương kế tựu kế, cũng không sốt ruột ra tay.

Làm như vậy thứ nhất có thể nhìn xem người muốn đi tuyệt mệnh chi địa là ai, có thực lực gì.

Thứ hai, cũng có thể thông qua đó kích thích Huyền Thiền Vương nóng tính, đạt được thu hoạch không tưởng, đương nhiên còn có chỗ tốt khác, điều kiện tiên quyết là gia hỏa này triệt để thần phục hắn.

- Hiện tại ngươi không có cánh, muốn đáp ứng cũng vô dụng!

- Ta lại muốn cánh của ngươi, ta không xem trọng thực lực của ngươi.

Đi tới trước mặt Huyền Thiền Vương, ánh mắt Nhiếp Vân mang theo thương cảm.

- Ta biết rõ ngươi không phải nói có biện pháp giúp ta khôi phục sao? Ngươi khôi phục cho ta trước...

Huyền Thiền Vương nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện