Có lẽ chính là thế giới Tu La Vương bị A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương và Hỗn Độn Vương liên thủ phá diệt, thứ còn sót lại biến thành nơi này, từ đó mới có nhiều bảo vật truyền thừa như thế, mới có nhiều cường giả lưu lại di tích như vậy.
Nghĩ đến điểm này, nội tâm Nhiếp Vân khẽ động, hắn nhìn Cực Thiên Vương Quy Nguyên trước mắt, ánh mắt sáng ngời:
- Ngươi sống bao nhiêu năm? Ngươi biết chuyện thế giới này bị phá diệt hay không?
- Rùa đen có ưu thế lớn hơn nhân loại chính là tuổi thọ, ta thân là Thôn Thiên Kim Quy, thực lực càng mạnh thì sống càng lâu, cụ thể bao nhiêu thời gian thì ta không nhớ rõ, thời điểm tahieuer chuyện còn không có thập tuyệt cổ địa này, về sau không biết vì sao thế giới sụp đổ, thế giới bắt đầu phá diệt, ta bị khốn ở nơi này không thể ra ngoài.
Quy Nguyên chậm rãi nói.
- Sống từ lúc thế giới phá diệt tới bây giờ?
Nghe nó nói như thế, Huyền Thiền Vương và Tiểu Linh ngạc nhiên không thôi.
Đây thật sự là tính mạng thượng cổ rồi.
Kỳ thật Tiểu Linh có thời gian sống cũng thật lâu, chỉ có điều nó là khí linh, chỉ cần Thiên Huyền điện bất diệt sẽ không tử vong, cho nên không thể đánh đồng với tuổi thọ của sinh linh khác.
- Được rồi, nếu không biết thì thôi, từ giờ trở đi, ngươi là yêu sủng của ta!
Thấy đối phương cũng không biết thiên địa vì sao sụp đổ, tại sao thập tuyệt cổ địa xuất hiện, Nhiếp Vân không hề hỏi nhiều.
Chuyện này khẳng định liên lụy tới A Dục Vương, Tu La Vương các cường giả phong vương, mặc dù biết Tà Nguyệt Chí Tôn Vực là thế giới đời thứ hai, khó bảo toàn không có cường giả tập trung lực chú ý tới nơi này, bình thường tiểu đả tiểu nháo cũng bỏ đi, liên lụy chuyện Tu La Vương thì tận lực không biết bằng không chết cũng không biết chết như thế nào.
Ngón tay điểm một cái, Nhiếp Vân thu linh hồn Quy Nguyên kính dâng vào trong thức hải, chỉ trong nháy mắt cũng hiểu rõ ý định của nó.
Thu nó làm yêu sủng của mình, biết rõ đối phương thật sự không biết thế giới này vì sao phá diệt, tuy sống đã lâu nhưng vẫn ở nơi này không có rời đi, thậm chí đối với nơi khác trong thần chi di tích cũng không biết được quá nhiều.
Về phần vì sao nhận hắn làm chủ không khác gì hắn đoán lúc trước, đối phương ngửi được một tia khí tức của Tu La Vương trong máu của hắn, Tu La Vương là người sáng lập thiên địa này, mà nó lại lĩnh ngộ Thiên Đạo của thế giới này, tự nhiên có thể nhìn và đoán ra Nhiếp Vân là ai.
Loại năng lực này không quan hệ tới tuổi thọ, có liên hệ với lĩnh ngộ Thiên Đạo của nó.
- Thì ra là thế!
- Nói cho ta biết ngươi làm sao có Hỗn Độn Vương Thạch!
Sau khi hiểu ra việc này, Nhiếp Vân truyền một đạo ý niệm tới.
- Kỳ thật nơi khởi nguyên của Hỗn Độn Vương Thạch có quan hệ với sứ mạng của ta.
Quy Nguyên lúc này trả lời.
- Sứ mạng?
- Ngươi luyện hóa mai rùa của ta, ngươi di động thử xem và phát hiện cái gì.
Quy Nguyên cũng không giải thích, nó nói sang chuyện khác.
- Ân!
Vừa rồi xem như luyện hóa nhưng cũng không thí nghiệm, sau khi nghe nó nói thế, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, ý đồ điều động mai rùa lơ lửng trong tuyệt mệnh chi địa, vừa mới động làm hắn ngạc nhiên không nhỏ.
Dựa theo tình huống bình thường, pháp bảo bị luyện hóa hoàn toàn có thể bị chủ nhân khống chế, tùy ý biến hóa lớn nhỏ, tùy ý thu phóng, dường như mai rùa bị lực lượng đặc thù bao phủ, mặc dù hắn dùng tinh thần lực nó cũng không nhúc nhích.
- Rốt cuộc alf chuyện gì? Ta đã luyện hóa rồi mà?
Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.
Mai rùa đã bị hắn luyện hóa, làm sao có thể không động đậy?
- Kỳ thật... Sở dĩ ta không thể rời khỏi nơi này cũng không phải là nguyên nhân khác, mà là... Bị khóa ở đây!
Quy Nguyên lắc đầu.
- Bị
khóa?
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân vận chuyển thiên nhãn xuyên thấu qua mai rùa nhìn ra phía ngoài, quả nhiên nhìn thấy một xích sắt vừa thô vừa to cố định nó tại chỗ.
Trên khóa sắt có đường vân đặc thù, chỉ liếc mắt nhìn cũng cảm thấy đôi mắt đau đớn, dường như những đường vân này có thể diệt sát linh hồn của hắn.
- Đây là cái gì?
Sắc mặt Nhiếp Vân biến hóa.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn lại có thể cảm thấy trên khóa sắt có lực lượng vô cùng vô tận, nếu như không phải thu mắt nhanh, chỉ sợ linh hồn của hắn đã bị diệt sát.
Hiện tại hắn đang thi triển Chủ Tể Phù Ấn, thực lực so với cường giả cấp bậc Tông Chủ, thậm chí còn mạnh hơn, thực lực như thế nhìn khóa sắt khong sự sống cũng có thể bị diệt sát, rốt cuộc nó là đồ vật gì?
- Ta cũng không biết, lúc trước ta không chết, đã bị khóa sắt này vây khốn, cho dù thế nào cũng không trốn thoát.
- Ban đầu ta cảm thấy rất tuyệt vọng, nghĩ tới chết đi cho xong, đáng tiếc chẳng biết tại sao, ta không chết được!
- Không biết qua bao nhiêu năm, ta trải qua không ngừng tu luyện, lúc này mới chia lìa thân thể ra khỏi mai rùa nhưng không đi được xa, chỉ có thể ở trong tuyệt mệnh chi địa.
Quy Nguyên thở dài một tiếng.
- Thực lực của ngươi như thế cũng không thể giãy giụa, chẳng lẽ là cường giả Chúa Tể ra tay?
Thực lực Quy Nguyên có thể đối kháng với hắn sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, tuyệt đối có thực lực cấp bậc Tông Chủ, cường giản hư thế, lại là thượng cổ thần thú, một khóa sắt bình thường có thể khóa nó không thể bỏ chạy, chẳng lẽ người khóa là cường giả chúa tể?
Có thể... Chúa tể khóa nó làm cái gì?
- Mục đích khóa ta lại là để ta nâng thượng cổ chiến trường.
Dường như Quy Nguyên biết suy nghĩ của hắn và thở dài.
- Cổ chiến trường?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Nơi này người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực gọi là thần chi di tích a, kỳ thật căn bản không phải cái gì di tích, mà là vùng đất bị nghiền nát bởi dư âm của chiến đấu thời thượng cổ
- Thượng cổ chiến trường này nằm trên thập tuyệt cổ địa, dùng mai rùa của ta nâng lên.
Quy Nguyên nói.
- Dùng mai rùa của ngươi nâng cổ chiến trường? Này... Này... Rốt cuộc là thủ bút của ai? Làm chuyện này làm gì?
Nhiếp Vân chính thức giật mình.
Tuy nhiên không biết thượng cổ chiến trường này có bao nhiêu lợi hại, nhưng thần chi di tích cũng chỉ là dư âm còn sót lại của nó, khẳng định không đơn giản.
- Hắn là cường giả phong vương!
Ánh mắt Quy Nguyên mang theo hoảng sợ.
- Ngươi nói là... Tu La Vương?
Nội tâm Nhiếp Vân chấn động.
Cường giả phong vương chỉ có mấy người mà thôi, Tu La Vương, A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương và Hỗn Độn Vương!
Có thể bắt lấy thần quy thời kỳ viễn cổ sống sót tới bây giờ, lại để nó nâng cổ chiến trường, chỉ sợ cũng chỉ có Tu La Vương làm ra.