Vô Tận Đan Điền

Đánh lén thành công (2)


trước sau

- Xem ra ngươi không có chút thành ý nào cả, ta nói rồi, giao người và Hỗn Độn Vương Thạch ra đây, ta lập tức rời đi, nếu không sẽ nện như thế, nhìn ngươi có thể chống đỡ bao lâu.

Nghe lời nói vọng ra, Phục Giang vương tử không nghi ngờ gì, tưởng rằng Quy Nguyên trả lời hắn, hắn cười to đầy hưng phấn.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không dám giết thủ hạ của ngươi sao?

Nhiếp Vân ngụy trang thành lời nói tức giận.

- Hắc hắc, ngươi có thể động thủ, ngươi giết bọn họ, ta cũng có thể giết ngươi, dù sao ta có thời gian, sớm muộn gì cũng đánh chết ngươi.

Phục Giang vương tử cười nhạt một tiếng, hắn không thèm quan tâm đám người Cửu Triêu sống hay chết.

- Hừ!

Nhiếp Vân hừ một tiếng, hắn nháy mắt với Quy Nguyên, Huyền Thiền Vương.

- Hiện tại ta giết các ngươi... Ah, đáng giận, chạy đi đâu!

Quy Nguyên lĩnh hội ý tứ sau đó thét lên, nương theo tiếng la, Nhiếp Vân và Huyền Thiền Vương lập tức lao ra khỏi mai rùa, tốc độ nhanh như sao băng.

Bọn họ tiến lên phía trước, đằng sau Cực Thiên Vương gầm gừ đuổi theo rất gần, đuổi tới sau lưng.

- Phục Giang vương tử, mau ra tay!

Nhiếp Vân ngụy trang Cửu Triêu hô to, hắn phóng thẳng về phía Phục Giang vương tử pi.

- Ân?

Nhìn thấy hai người vọt tới, Phục Giang vương tử vốn sững sờ sau đó mừng rỡ.

Nếu như Nhiếp Vân lúc trước không bàn “Điều kiện”, có lẽ hắn sẽ hoài nghi hai người này, lúc này thấy Cực Thiên Vương tức giận đuổi theo sát phía sau liền cười ha ha, lúc này ngọn núi nện thẳng về phía Quy Nguyên.

Lần này núi lớn nện về phía sau Nhiếp Vân và Huyền Thiền Vương, ngăn cản Cực Thiên Vương, nếu như nó không tránh né tiếp tục truy kích đám người Nhiếp Vân, nhất định sẽ bị đập chết.

Vèo!

Trên mặt mang theo không cam lòng, Cực Thiên Vương đành phải hướng lui về phía sau.

- Đa tạ vương tử đại nhân!

Nhiếp Vân, Huyền Thiền Vương đi tới trước mặt đám người Phục Giang.

- Vật tới tay chưa?

Phục Giang vương tử mừng rỡ.

- Đến, ngươi xem!

Bàn tay khẽ đảo và xuất một viên Hỗn Độn Vương Thạch trong tay, cùng lúc đó thân thể Nhiếp Vân khẽ động, xúc tu của Thiên Tâm Đằng nhanh chóng bao phủ bốn phía và tấn công Trương Trác, hai cánh Huyền Thiền Vương mở ra xé rách bầu trời và lập tức tấn công Chu Thông.

Phục Giang thân là vương tử, khẳng định có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, một khi động thủ không cách nào đánh chết hắn, ba người liên thủ hậu hoạn vô cùng, cho nên sau khi thương định kế sách, Nhiếp Vân đặt mục tiêu không phải Phục Giang, mà là Chu Thông, Trương Trác bên cạnh, chỉ cần đánh chết hai người này, cho dù Phục Giang vương tử mạnh hơn nữa cũng khó chèo chống, muốn giết chết sẽ dễ dàng hơn không ít.

Ầm ầm ầm...

Thiên Tâm Đằng bao phủ Trương Trác, Nhiếp Vân động, kiếm quang sắc bén như thanh phong lóe sáng, ngay sau đó nó như sao băng xẹt qua bầu trời và đánh thẳng tới trước người đối phương.

- Ngươi...

Vốn nhìn thấy đám người Cửu Triêu, Trương Trác vô cùng hưng phấn, ai nghĩ đến đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, đồng tử của hắn co rút và theo bản năng lui về phía sau.

Hắn còn chưa lui lại cảm thấy bàn chân bị xiết chặt, một sợi dây leo bắt lấy hắn.

- Đây là đồ quỷ gì!

Sắc mặt khó coi, lực lượng rót vào bàn chân, Trương Trác muốn chặt đứt đồ vật dưới chân nhưng lại phát hiện lại có dây leo kéo dài bắt lấy hai tay của hắn, trong nháy mắt hắn bị trói chặt toàn thân, căn bản không thể thi triển lực lượng.

PHỐC!

Vào lúc này có một đạo kiếm quang đánh tới trước mặt hắn, chỉ trong nháy mắt đâm vào trong đó, cảm thấy lực lượng toàn thân bị rút đi, đôi mắt Trương Trác mở to, trên mặt không dám tin và khí tuyệt bỏ mình.

Hô!

Hắn vừa mới chết, dây leop Thiên Tâm Đằng nhanh chóng phá tan khí hải và thôn phệ tất cả lực lượng của hắn.

Cô cô cô cô!

Thiên Tâm Đằng lại biến lớn hơn trước, dường như lực lượng còn mạnh hơn nữa.

Sau khi đánh chết Trương Trác, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Huyền Thiền Vương bên kia, sử dụng Chủ Tể Phù
Ấn, tốc độ của Huyền Thiền Vươngnhanh hơn, hắn tiến lên chỉ lưu lại một khe nứt màu đen, hơn mười khe nứt vọt tới, tuy thực lực Chu Thông không kém nhưng bị đánh lén nên hắn không có lực phản kháng.

Cũng giống như dự kiến lúc trước, không đến một giây đầu lâu Chu Thông bị chặt đứt, hắn bước theo gót Trương Trác.

- Ầm!

Chu Thông vừa chết, Thiên Tâm Đằng như nhìn thấy vật đại bổ, nó thét dài một tiếng liền kéo dây leo sang bên kia, cũng hấp thu đối phương thành thây khô.

Sau khi đánh chết hai người, Nhiếp Vân, Huyền Thiền Vương và Cực Thiên Vương đi đường vòng vây quanh Phục Giang vương tử vào giữa.

Từ khi lao ra khỏi mai rùa đến khi chém giết Chu Thông, Trương Trác, tổng cộng chỉ tốn ba giây, mặc dù Phục Giang vương tử phản ứng nhanh cũng không nghĩ tới thủ hạ của mình nhanh chóng biến thành địch nhân, hơn nữa thi triển ra thủ đoạn lôi đình và nhanh chóng tới như vậy.

- Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương rất tốt, không nghĩ tới các ngươi lại liên thủ... Ngươi là ai?

Bị vây vào trong, Phục Giang vương tử cũng không có thần sắc bối rối, trong mắt hắn mang theo lửa giận, hắn nhìn áng ba người vây quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, đôi mắt mang theo hàn ý.

- Động thủ!

Chẳng muốn nói nhảm với đối phương, Nhiếp Vân tiến lên phía trước và gia tăng lực lượng.

Loại người như Phục Giang vương tử này khẳng đinh có rất nhiều thủ đoạn phía sau, chậm trễ thời gian càng dài, phiền toái càng lớn, càng khó chém giết, phải dùng thời gian nhanh nhất, thậm chí không cho đối phương có thời gian phản ứng mà nhất kích tất sát, xác xuất thành công mới có thể càng lớn.

- Bọn tiểu nhân chuột nhắt không dám lộ mặt ra, muốn giết ta? Nằm mơ đi!

Bàn tay nâng lên, Phục Giang vương tử ngăn cản.

Ngọn núi cực lớn vắt ngang mấy vạn dặm bay lên giữa không trung, nó mang theo xu thế vạch phá bầu trời, thay đổi thời không, hủy diệt tinh thần nện thẳng xuống, cũng đụng nát không gian trơớc người của Nhiếp Vân.

Ngọn núi như sao băng mang theo lực lượng khôn cùng, mang theo áp lực cường đại không tên, còn chưa tới trước mặt nhưng Nhiếp Vân đã cảm thấy cơ bắp toàn thân như bị lực lượng cường đại bóc ra, huyết dịch tùy thời bắn tung toé.

- Chủ nhân!

Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương thấy chủ nhân bị ngọn núi đè ép, tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng.

- Không cần phải lo cho ta, hắn chưa giết được ta đâu, các ngươi cùng ra tay giết hắn đi.

Nhiếp Vân lên tiếng ra lệnh cho bọn họ, Phượng Hoàng chi dực xuất hiện sau lưng, nó vỗ nhẹ một cái, cuồng phong gào thét, núi lớn đang đánh tới cũng im lặng, nó không thể di động mảy may, đồng thời dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện đại lộ, dọc theo con đường tiến lên phía trước, bốn bề yên tĩnh, không có chút áp lực do ngọn núi ảnh hưởng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện