- Hiện tại thì sao? Lập tức rời đi ta có thể không động thủ, bằng không hôm nay chúng ta máu tươi tại đây, ta thật muốn xem ngươi có chủ nhân có thể làm gì khó dễ được ta?
Thanh Diệp vương gầm gừ, sau lưng có hai cánh đen xuất hiện, giống như ma nhân lúc trước tỏa ra khí tức âm trầm.
- Hai đại vương giả quy thuận một nhân loại, Quy Nguyên, Huyền Thiền, hắn cho các ngươi chỗ tốt gì?
Phu nhân trung niên nhìn sang Nhiếp Vân, ánh mắt thâm trầm, lực lượng trên người bộc phát, dường như chỉ cần một lời không hợp thì nó và Thanh Diệp vương sẽ liên thủ công kích.
- Có thể có gì? Ta nhìn thấy có lẽ thực lực của ngươi hiện tại tăng nhiều...
Thấy hai người vô lễ, Quy Nguyên cũng không nhịn được nữa, bàn tay xiết chặc muốn động thủ, còn chưa tiến lên đã bị người ta giữ chặt.
Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Nhiếp Vân đi tới, trong mắt mang theo đùa cợt, đột nhiên hắn cất tiếng cười to:
- Ha ha, ha ha!
Tiếng cười như sấm vang vọng cửu châu, cả tinh cầu bị tiếng cười của hắn làm chấn động, mặt đất xuất hiện từng vết rách.
- Ngươi cười cái gì? Có cái gì buồn cười?
Thấy nhân loại này chẳng những không sợ hãi ngược lại còn cười ra tiếng, Thanh Diệp Vương cùng Vạn Lực Vương nhìn nhau.
- Không cười cái gì!
- Trước kia vẫn nghe Huyền Thiền, Quy Nguyên nói Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương uy phong cỡ nào, anh hùng ra sao, thì ra là hai kẻ vô tri tới cực điểm, chỉ là tiểu nhân vật chỉ biết đấu tranh nội bộ!
- Thật sự nghe danh không bằng gặp mặt!
Ánh mắt Nhiếp Vân mang theo thương cảm.
- Ngươi nói cái gì?
- Dám nói ta vô tri, muốn chết!
Nghe được Nhiếp Vân nói chuyện có xem thường, Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương cảm thấy đầu óc như nổ tung, đôi mắt đỏ lên, khí thế toàn thân bộc phát muốn động thủ.
Quy Nguyên, Huyền Thiền đứng cạnh nhìn thấy cảnh này, đồng thời đứng hai bên, sợ hai người thẹn quá hoá giận làm ra chuyện bất lợi với chủ nhân.
Nhìn thấy hai yêu sủng đứng trơớc mặt, Nhiếp Vân khoát khoát tay bảo chúng nó lui ra, hắn bước tới trước mặt hai đại vương giả sau đó chắp tay sau lưng, không môn mở rộng và không phòng ngự.
- Như thế nào? Ta nói không đúng sao? Quy Nguyên, Huyền Thiền và các ngươi tịnh xưng tứ đại vương giả thập tuyệt cổ địa, vừa gặp mặt lại nói chuyện binh đao, chẳng lẽ không phải đấu tranh nội bộ?
Nhiếp Vân cười lạnh.
- Cho dù chúng ta đấu tranh nội bộ thì thế nào? Dường như không có quan hệ gì với nhân loại Tà Nguyệt Chí Tôn Vực như ngươi cả.
Sắc mặt Thanh Diệp vương dữ tợn, hắn cố nén xúc động ra tay.
- Không có vấn đề gì? Ai nói không có vấn đề gì? Chúng là hai yêu sủng của ta, ngươi động thủ với yêu sủng của ta, ngươi nói có quan hệ tới ta hay không? Mặt khác, ta không phải người của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, ngươi còn không biết rõ thân phận của ta còn ngang ngược chỉ trích, không phải vô tri là cái gì?
Nhiếp Vân vẻ mặt lãnh ý, thái độ ngạo mạn, như là đang nhìn lưỡng cái gì cũng đều không hiểu loài bò sát.
Nhìn tư thế vừa rồi, đối phương căn bản không nghe giải thích, nói chuyện bình thường đối phương không tin nhưng dùng phương pháp khích tướng có lẽ sẽ có hiệu quả không tổn.
- Lừa gạt ai đó? Thượng cổ chiến trường cũng là thần chi di tích trong lời các ngươi, tính mạng cường đại nơi đây ai không biết, sẽ không có ngươi!
- Mặt khác, nơi này trăm vạn năm mở ra một lần, trong thời gian mở ra không phải là nơi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực thí luyện hay sao, có thể để người ngoài đi vào sao?
Thanh Diệp vương khẽ nói.
- Ta đến Tà Nguyệt Chí Tôn Vực tham gia thí luyện, lại không phải người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, không cần giải thích với ngươi!
Nhiếp Vân khoát khoát tay:
- Ta tới nơi này chỉ hỏi ngươi một câu, vẫn đừng ở thế giới tàn phá này, không cách nào hấp thu
năng lượng, chỉ có thể dựa vào ngủ say bảo tồn thể lực, chỉ có thời điểm thần chi di tích mở ra mới có thể thanh tỉnh một thời gian ngắn... Đây là sinh hoạt các ngươi muốn sao?
- Việc này...
Nghe nói như thế sắc mặt Thanh Diệp vương khó coi.
Thế giới này không có nguyên khí hấp thu, bởi vì muốn giảm tiêu hao chỉ có thể ngủ say, là ngủ say chính thức trên ý nghĩa, chỉ có thời gian trăm vạn năm di tích mở ra một lần mới có thể tỉnh táo lại, dựa vào săn giết thí luyện giả duy trì thể lực và tánh mạng.
Loại cuộc sống này giống như bị người ta nuôi trong lồng, khó chịu nói không nên lời, chúng sớm chịu quá đủ rồi.
Lời này không thể phản bác, Thanh Diệp vương khá tốt chút, có thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa, những người khác không thể rời khỏi thập tuyệt cổ địa, chỉ có thể đợi ở chỗ này, một năm rồi lại một năm, bất kể thời gian trôi qua.
- Chúng ta có muốn sống cuộc sống như vậy hay không thì liên quan gì tới ngươi, đừng nói với ta, ngươi có thể mang bọn ta rời đi, trước kia cũng có người nói như thế nhưng đều bị ta ăn cả rồi.
Ánh mắt Vạn Lực Vương lập loè.
- Mang các ngươi đi ra ngoài? Ngươi nghĩ nhiều!
Nhiếp Vân khoát tay.
- Không nghĩ như vậy, vậy ngươi nói những chuyện này làm gì? Cầm chúng ta trêu đùa? Đừng tưởng rằng ngươi có thể làm Quy Nguyên, Huyền Thiền nhận làm chủ nhân là có thể tùy ý làm bậy, nói cho ngươi biết, trong chiến đấu chân chính, hai người bọn họ chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi!
Vạn Lực Vương cười lạnh, trong mắt mang theo tự ngạo.
Nó thật có tiền vốn tự ngạo, phóng xuất hàng tỉ Thực Giới Nghĩ ra ngoài, cho dù Cực Thiên Vương là cường giả cấp tông chủ cũng phải ảm đạm vô lực.
- Ta chỉ muốn hỏi các ngươi một câu... Muốn báo thù không?
- Báo thù? Báo thù têế nào?
- Nếu như thế giới của các ngươi không trải qua chiến tranh thượng cổ, nơi này vốn phồn vinh dồi dào, so với Tà Nguyệt Chí Tôn Vực chỉ mạnh không yếu, hiện tại biến thành bộ dạng này, các ngươi chỉ biết đấu tranh nội bộ, chẳng lẽ sẽ không nghĩ tới báo thù?
Nhiếp Vân nhìn chằm chằm hai thú.
- Báo thù, ai không muốn? Bây giờ chúng ta còn sống, trên thực tế chính là đám đại nhân vật Tà Nguyệt Chí Tôn Vực lưu lại chúng ta làm chuột bạch, chuyên môn tôi luyện đệ tử của bọn chúng mà thôi.
- Nhưng có thể làm được gì? Ngươi tùy tiện nói một câu là có thể báo thù? Ngươi biết kẻ thù của chúng ta là ai không? Ngươi không biết là ai mà dám nói như vậy, không cảm thấy buồn cười hay sao?
Vạn Lực Vương hừ lạnh, ánh mắt mang theo lạnh lùng nhìn Nhiếp Vân.
- Kẻ thù các ngươi là ai ta chẳng những biết rõ, hơn nữa biết rõ hơn cả các ngươi.
Ngón tay Nhiếp Vân điểm về phía trước, một giọt máu xuất hiện trước mặt hai thú, tản mát ra khí tức đặc thù.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là người nào?