Hai đại cường giả cũng hoài nghi đối phương luyện hóa thạch đồ, một câu không hợp đánh đập tàn nhẫn, những người khác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, không có hỗ trợ.
Nói trắng ra đám người bọn họ liên minh nhưng trên thực tế là đoàn thể lợi ích ngưng tụ, không có lợi ích sẽ không ai xuất đầu.
- Đánh đi, có thể đánh chết cả hai mới tốt.
Nhiếp Vân giấu trong lòng đất, hắn nhìn hai người đang chiến đấu và cười thầm.
Hắn chỉ lấy đi thạch đồ, cũng không nghĩ tới sẽ có hiệu quả như vậy.
Đương nhiên, trong nội tâm nói thầm như thế nhưng hắn cũng biết hai gia hỏa này không có khả năng đánh chết nhau.
Đám người bọn họ đều là người thông minh, biết rõ bảo vật trọng yếu còn chưa xuất hiện, hiện tại tranh giành tới chết chỉ làm kẻ khác chiếm tiện nghi mà thôi.
Trong lúc Nhiếp Vân suy đoán, hai người đang chiến đấu đã tiến vào gay cấn.
Phục Giang vương tử không biết thi triển chiêu số gì, bầu trời xuất hiện hào quang u ám đầy trời, trong hào quang có vô số binh khí, búa, việt, câu, xiên, côn, bổng, kiếm, kích... Lăng không xuất hiện trên cao, những binh khí này hình thành trận pháp giống như hàng tỉ quân đội tạo thành chỉnh thể.
- Thập Vạn Binh Khí Trận? Xem như ngươi lợi hại!
- Muốn giết ta không dễ dàng như vậy!
Nhìn thấy bầu trời có chiêu số cổ quái như thế, Tô Lâm lên tiếng.
Thập Vạn Binh Khí Trận là tuyệt chiêu nổi danh của hoàng thất Kiền Huyết vương triều, lợi dụng ngàn vạn binh khí hình thành đại trận giống như thiên quân vạn mã bay tới.
Nhìn binh khí trên không trung đều là hỗn độn thần binh thượng phẩm, tuy chưa đủ mười vạn, thực sự có mấy ngàn mà thôi, vừa ra tay đã bố trí binh khí thành đại trận, chỉ sợ cũng chỉ có một vị vương tử mới có thủ bút lớn như thế.
Đón đỡ loại chiêu số này sẽ ăn thiệt thòi lớn, trong tiếng thét dài, thân thể Tô Lâm chấn động, dưới chân xuất hiện vết rách, lúc này trên người xuất hiện mấy chục trận pháp.
Những trận pháp này có chủ trì giết chóc, có chủ trì mê huyễn, có bẫy rập khắp nơi... Trận pháp vừa xuất hiện đã làm không gian chung quanh vặn vẹo, làm cho người ta không nhìn rõ chiến đấu thật sự.
- Không hổ là đại năng chuyển thế, thật giàu có...
Nhìn thấy này, Nhiếp Vân lắc đầu tán thưởng.
Hai người đang chiến đấu, một là vương tử, một là đại năng chuyển thế, bảo vật trên người nhiều vô số kể, chiêu số như vậy còn chưa phải thủ đoạn mạnh nhât của bọn họ nhưng đánh long trời lở đất, so sánh với cả hai, hắn lúc trước chẳng khác gì ăn mày.
Oanh!
Trận pháp đánh tan binh khí đầy trời, Phục Giang vương tử vươn tay thu hồi binh khí, hai người liếc nhau, bọn họ đều nhìn ra kiêng kị trong mắt của nhau.
- Ta thấy các vị đứng đánh nhau nữa, tự giết lẫn nhau không có bất cứ ý nghĩa gì, nên tìm bảo vật trân quý rồi nói sau!
Thấy hai người dừng lại,đaám người Mặc Nghiêu nhìn nhau sau đó khuyên can.
- Tốt! Phục Giang vương tử, chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra, ta muốn giết ngươi, rất không dễ dàng, nhưng ngươi muốn giết ta cũng không có đơn giản như vậy, tiếp tục đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Tô Lâm nói.
- Không sai, ta muốn giết ngươi đúng là không dễ dàng!
Phục Giang vương tử cũng không phủ nhận.
- Đã như vậy, ta muốn lập lại lần nữa, về sau chúng ta thẳng thắn thành khẩn với nhau, trong thần điện nguy cơ trùng trùng, tự giết lẫn nhau như vậy, ta sợ chỗ tốt gì cũng không chiếm được.
Tô Lâm khẽ nói.
- Ta cũng nghĩ thế, tốt nhất không nên đùa nghịch thủ đoạn với ta.
Đôi mắt Phục Giang vương tử nhìn chằm chằm đối phương.
- Vậy thì tốt, đi!
Thấy đối phương không có ý thừa nhận còn hoài nghi hắn, nội tâm Tô Lâm nghi hoặc nhìn những người khác, biết rõ lúc này nói thêm nữa chỉ gia tăng mâu thuẫn càng lớn, hất tay lên và đi sâu
vào thần điện.
Tuy hắn rất muốn giết chết Phục Giang vương tử nhưng bằng vào thủ đoạn của hắn lại không được, mà những người khác xuất công không xuất lực, thật muốn vạch mặt, có hại chịu thiệt càng lớn, cho nên do dự một lúc mới bỏ qua.
Hành động của hắn đều bị Phục Giang vương tử nhìn vào trong mắt, ánh mắt lập loè, không biết nghĩ cái gì, cũng không ngăn cản.
Những người khác đều nhìn rõ động tác cảu hai người, bảy người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, lần nữa đi thẳng về phía trước, trải qua chuyện này sẽ không có ăn ý, cũng không biết đối phương nghĩ cái gì.
Ô ô ô ô!
Đi qua thông đạo có thạch đồ, một đen kịt gian phòng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vừa tiến vào gian phòng kia, trên không trung có tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên giống như là trong sơn cốc có vượn gầm, làm nội tâm mọi người sợ hãi.
- Là Uyên Vân Đề Huyết... Mọi người cẩn thận!
Nghe thế âm thanh, Tô Lâm hô một tiếng, ngón tay hướng lên một điểm, một đạo quang mang vạch phá không gian, đem chung quanh chiếu sáng.
- Tương truyền thời kỳ thượng cổ, thê nhi một cường giả cấp bậc Tông Chủ bị cường giả cấp bậc chúa tể cấp đánh chết, thực lực của hắn không cách nào báo thù, đành phải vào rừng tưởng nhớ, hắn tán sạch lực lượng toàn và hóa thành tàn niệm, làm cho cả khu rừng biến thành không ngọn cỏ.
- Thậm chí chim bay cũng không vượt qua.
- Về sau một vị cường giả đi ngang qua nơi đây, cảm thấy vi phạm thiên hòa cho nên ngưng tụ oán khí vào một chỗ, dùng cổ hỗn độn ngữ phong ấn vào trong quyển sách, đáng tiếc oán khí của cường giả này thật sự quá mạnh mẽ, mặc dù phong ấn chặt nhưng quyển sách ngày đêm sinh ra tiếng chim quyên gáy, thực lực hơi kém phải âm thanh này lâm vào trong bi ai, sinh tử khó liệu!
- Về sau quyển sách được người ta gọi là Uyên Văn Đề Huyết, chẳng lẽ là thực?
Dường như Thích Huân biết rõ điển cố Uyên Văn Đề Huyết, cảm nhận được tiếng ai oán như ảnh hưởng linh hồn, da đầu như tróc ra.
Nghe hắn giải thích, mọi người đồng loạt nhìn lên trên, lúc này ánh sáng chói mắt nhưng nghe âm thanh vang vọng bên tai.
Chỉ thấy trên không trung có một quyển sách đang lơ lửng, phía trên có một đầu người, trong đôi mắt mang theo oán khí mãnh liệt làm ai nhìn vào cũng cảm thấy tâm linh rung động, đạo tâm thất thủ.
Ô ô ô ô!
Ánh mắt của đầu người sinh ra hàn khí rất lớn, đột ngột đáp xuống trước mặt mọi người.
- Hừ!
Tô Lâm vung tay lên, một đạo bình chướng xuất hiện bao phủ mọi người, bình chướng hoàn toàn do tiên lực cấu thành, dày đặc ngưng trọng.
Ầm ầm ầm...
Bình chướng không có khả năng ngăn cản hàn mang mảy may, tiếp tục bị áp chế.
- Đây là oán khí hình thành tinh thần công kích, tiên lực không ngăn cản nổi, xem ta!