Vô Tận Đan Điền

Di tích chi tâm (2)


trước sau

Đăng đăng đăng đăng đăng!

Liên tục lui về phía sau vài bước, Nhiếp Vân có cảm giác không hít thở nổi.

- Quả... Quả nhiên không cách nào luyện hóa? Đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ thí nghiệm một chút, Nhiếp Vân lập tức hiểu ra viên cầu trước mặt cũng không phải hắn có thể luyện hóa.

Thứ này có hạn chế đẳng cấp thực lực, tuy nói hắn có sức chiến đấu so được với nửa bước chúa tể nhưng thực lực chân chính không cao như vậy.

- Muốn luyện hóa di tích chi tâm, phải có được thực lực hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo, hoặc là sức chiến đấu hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo... Không đạt được, căn bản không có khả năng luyện hóa.

Khôi lỗi nói.

- Thực lực hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo?

Sắc mặt Nhiếp Vân khổ sở.

Tuy hiện tại hắn có thể chiến thắng cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo nhưng thực lực chân chính còn kém lắm, tất cả thực lực đều phải dựa vào vòng tròn đại đạo, nếu muốn chân chính đạt tới cấp bậc này,còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.

Không cách nào luyện hóa viên cầu trước mặt, tự nhiên cũng không thể khống chế thần chi di tích, Nhiếp Vân lắc đầu, hắn nhìn chung quanh.

Nhìn một hồi, phát hiện gian phòng này trừ viên cầu ra cũng không có vật nào khác, hắn kỳ quái hỏi.

- Thần điện có chúa tể thần binh hay không?

Không cách nào luyện hóa di tích chi tâm cũng không có gì, mấu chốt là chúa tể thần binh, Nhiếp Vân hỏi mục đích mình khi tới đây.

- Trong phạm vi thần điện có một kiện chúa tể thần binh, cụ thể ở phương vị nào thì ta cũng không biết, ta chỉ là khôi lỗi ở đây, không cách nào ra ngoài.

Khôi lỗi lắc đầu.

- Có? Có là tốt rồi!

Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Hắn chỉ sợ nơi đây không có, đối phương xác nhận có thì hắn cũng có hi vọng.

- Chủ nhân, nếu như ngươi phải rời khỏi thần chi di tích, đây là Hỗn Độn Truyền Tống Phù, có thể giúp ngươi rời khỏi đây, cho dù thần chi di tích đóng cửa cũng không bị ảnh hưởng.

Thấy Nhiếp Vân ý định quay lại thần điện tìm kiếm chúa tể thần binh, khôi lỗi đi tới.

- Hỗn ĐộnTruyền Tống Phù?

Nhiếp Vân cười.

Trước kia đang suy nghĩ tới thời gian ba tháng, một khi rời khỏi nơi đây, cho dù thực lực đạt tới cũng không cách nào trở lại, dù sao bốn đại tông môn liên thủ mới có thể mở di tích, còn phải trăm vạn năm một lần, hắn cũng không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy.

Có được Truyền Tống Phù thì khác, Hỗn Độn Truyền Tống Phù có thể bỏ qua phong ấn và thế giới bình chướng, trực tiếp truyền tống đến nơi đây, về sau thực lực cường đại, hoàn toàn có thể quay trở lại và luyện hóa di tích chi tâm.

Vươn tay tiếp nhận Hỗn Độn Truyền Tống Phù, nội tâm Nhiếp Vân vui mừng nhưng cảm thấy kỳ quái.

Lần này trở lại thần điện có tiến triển thuận lợi vượt qua hắn tưởng tượng, hắn cũng có chút không quá tin tưởng.

- Đó là bởi vì chủ nhân thông qua nhờ leo lên khóa sắt, thân thể đã bị phù văn rèn luyện một lần.

- Những phù văn này là cường giả phong vương lưu lại khi lĩnh ngộ đại đạo, dung nhập nó vào trong thân thể chẳng khác nào đã đạt được thần điện tán thành, hơn nữa sức chiến đấu của ngươi có thể so với cường giả nửa bước chúa tể, cho nên tương đối dễ dàng không ít.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn nên khôi lỗi trả lời.

- Thì ra là thế!

Nhiếp Vân hiểu ra:

- Ta đi ra ngoài trước, về sau sẽ quay lại tìm ngươi.

Tuy rất muốn mang khôi lỗi ra ngoài nhưng đối phương không cách nào rời khỏi gian phòng này, chỉ có thể như vậy thôi, hắn dặn dò một tiếng, thân thể nhảy lên, hắn thoát ly phong ấn đi ra ngoài.

Biết rõ trong phạm vi thần điện có tể thần binh, Nhiếp Vân lập tức tràn ngập lực lượng, tinh thần hưng phấn không nhỏ, hắn không ngừng tìm chung quanh, lần này hắn tìm phi thường cẩn thận, cũng không tha
bất cứ cái gì, thậm chí ngay cả thiên nhãn cũng dò xét mặt đất chung quanh.

Thần điện phi thường to lớn, Nhiếp Vân không ngừng tìm chung quanh, hao phí suốt ba ngày phát hiện không ít hỗn độn thần binh đỉnh phong, còn cái gọi là chúa tể thần binh là cái gì cũng không tìm thấy.

- Chẳng lẽ tìm sai phương hướng, nó không nằm trong phạm vi thần điện?

Ba ngày ba đêm không nghỉ không ngủ, hai phí tinh thần dò xét, mặc dù thực lực Nhiếp Vân mạnh mẽ nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Sưu tầm đến này, hắn có chút hoài nghi có phải khôi lỗi lừa gạt hắn.

- Nếu như không nằm trong phạm vi thần điện thì tìm ở cổ chiến trường một lần, vì một kiện chúa tể thần binh, trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng.

Trải qua ba ngày tìm tòi hắn còn chưa đi tới lối ra cổ chiến trường, đi tới cánh cửa đóng một nửa, lúc này Nhiếp Vân quyết định tới đó.

Nếu không tìm thấy trogn phạm vi thần điện, hắn không tiếc tốn hao nhiều thời gian tìm khắp thượng cổ chiến trường một lần, chúa tể thần binh, trả giá nhiều hơn nữa cũng không lỗ.

Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, phối hợp một kiện chúa tể thần binh, chỉ cần không phải chúa tể, cho dù đụng với phải cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo cũng không sợ chút nào.

Sau khi đã có quyết định, trong nội tâm thả lỏng không ít, duỗi người, hắn muốn đi tới cổ chiến trường tìm kiếm, đột nhiên đôi mắt nhìn tượng đá ngoài cửa.

Tượng đá này giống cái trong thần điện, nó bị người ta chém một nửa, chỉ có bàn chân và trường kiếm trong tay vẫn ngạo nghễ hướng lên trời, từ đócho thấy phẫn nộ và không cam lòng

Tượng đá này phi thường sinh động, nó mang theo khí thế rất mạnh, mặc dù không có đầu lâu nhưng làm người ta có cảm giác uy hiếp không giảm, dường như Tu La Vương thời kỳ toàn thịnh mang theo ý không phục thiên, ngạo khí không phục địa.

- Tu La Vương... Tình hình chiến đấu năm đó phi thường thảm thiết... Ân?

Nhìn thấy tượng đá như thế bị người ta dùng một kiếm chém ngang, Nhiếp Vân cảm khái một câu, hắn còn chưa dứt lời đôi mắt càng ngày càng sáng, đột nhiên hưng phấn cất tiếng cười to.

- Ha ha, ha ha!

- Ta thật là đần, tìm một lần lại một lần, đơn giản như vậy lại không biết!

Tiếng cười chấm dứt, hắn đứng lên đi thẳng tới chỗ tượng đá, hai tay kẹp lại sau đó nắm lấy trường kiếm trong tay tượng đá.

Thanh trường kiếm do tảng đá điêu khắc mà thành, cũng không liên quan gì tới chúa tể thần binh, lúc hắn cầm lên, Nhiếp Vân cũng không có uể oải, trái lại mang theo hưng phấn nồng đậm.

Bàn tay vuốt lên thân kiếm.

Rầm rầm!

Tảng đá phía trên không ngừng rơi xuống, lúc này nó để lộ vật che giấu bên trong.

Một thanh bảo kiếm sắc bén!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện