Quả nhiên đúng như phản đoán, gia hỏa này đào tẩu không lưu lại.
- Hắn đào tẩu sẽ tiết lộ mục đích của ngươi, như vậy Kiền Huyết hoàng triều sẽ có phòng bị, còn muốn đạt được Kiền Huyết Long Ấn quá khó...
Lần này không riêng tháp chủ không rõ, những người khác cũng không rõ.
Ngươi muốn cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn, lại để đối phương sớm nhận được tin tức, đối phương chuẩn bị sẵn sàng, chẳng phải rất bị động?
- Thủ vệ Kiền Huyết hoàng cung như thế nào?
Nhiếp Vân cũng không giải thích mà là tùy ý hỏi.
- Do cường giả chúa tể tự mình bố trí trận pháp, như thùng sắt!
Tháp chủ nói.
- Nếu như ta đi vào cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn thì sao?
Nhiếp Vân hỏi tiếp.
- Việc này...
Sắc mặt tháp chủ biến ảo khó coi, cũng không biết nói thế nào.
- Nói thẳng!
Biết rõ nàng băn khoăn cảm nhận của mình, Nhiếp Vân cười nói.
- Chủ nhân tiến vào... Chỉ sợ rất khó đi ra!
Nghẹn cả buổi tháp chủ chậm rãi nói.
- Ngươi nói không sai, ta tiến vào hoàng cung tất nhiên sẽ bị bao vây, muốn chạy ra là ít có khả năng!
Nhiếp Vân gật đầu nói tiếp:
- Hơn nữa, ngươi vừa rồi cũng nói Kiền Huyết hoàng đế đều ở trong cung không ra ngoài!
- Ý của chủ nhân là dẫn hắn ra bắt ngươi?
Rốt cuộc tháp chủ hiểu ra, ánh mắt co rút.
Dẫn Kiền Huyết hoàng đế ra ngoài? Việc này quá điên cuồng ah.
Kiền Huyết hoàng đế chính là cường giả tuyệt thế lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, khoảng cách chúa tể chỉ còn kém một đường, thật muốn đi ra sẽ mang theo xu thế lôi đình vạn quân, kinh thiên động địa, lại muốn dẫn hắn ra tay... Thực lực chủ nhân có mạnh như vậy không?
- Không sai!
Nhìn ra mọi người khiếp sợ, sắc mặt Nhiếp Vân lạnh nhạt.
Kiền Huyết hoàng thành nguy cơ trùng trùng, nhất là hoàng cung, tiến vào trong đó nhất định khó có thể đi ra, dù sao cũng là ra tay cướp đoạt, nếu như tên hoàng đế này bước ra khỏi hoàng thành là tốt nhất.
Nếu đối phương mất đi ưu thế địa lợi, hắn có thể dễ lấy long ấn hơn trước.
Dù sao cho dù thế nào cũng phải đối mặt, tuy thực lực đối phương mạnh nhưng hắn cũng không phải kẻ yếu, ai thắng ai thua còn khó mà nói.
- Nhưng mà... Cho dù ngươi muốn cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn của hắn, hắn... Cũng chưa chắc sẽ đi ra.
Thấy vị chủ nhân này gật đầu xác nhận, tháp chủ vẫn cảm thấy không đúng, tuy nói uyển chuyển nhưng người khác nghe hiểu.
Kiền Huyết hoàng đế thân phận gì, vì sao lại ra tay bắt ngươi? Cho dù ngươi là cường giả nửa bước chúa tể, hắn cũng chưa chắc sẽ rời khỏi hoàng thành tự mình ra tay!
Chẳng lẽ bởi vì biết ngươi muốn cướp Kiền Huyết Long Ấn?
Những năm qua người muốn cướp đoạt long ấn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế quá nhiều, cũng không thấy hoàng đế tự thân xuất mã.
- Hắn sẽ đến!
Ánh mắt Nhiếp Vân nhìn ra xa, hắn như xuyên thấu qua vô số không gian tìm được hoàng cung.
Đối phương có thể tra ra được trong thần chi di tích, tất nhiên đã biết rõ chuyện Tu La Vương, hắn không có mị lực lớn, hấp dẫn đối phương tự mình chạy tới, nhưng Tu La Vương thì khác.
Một trong bốn đại cường giả phong vương chuyển thế, không tin hắn không động tâm!
Đương nhiên, cho dù không đến cũng có thể, hắn có đầy đủ biện pháp ép hắn tới.
- Nghe nói Kiền Huyết vương triều có được một kiện chúa tể thần binh, các ngươi ai biết là cái gì không?
Suy tư một hồi, thu hồi ánh mắt, Nhiếp Vân lắc đầu và hỏi.
- Nghe tổ tiên từng nói một câu về chúa tể thần binh của Kiền Huyết vương triều, đó là một kiện phòng ngự linh hồn kim tâm tráo!
- Về phần mặt tin tức kỹ càng lại không biết.
Tháp chủ suy nghĩ và trả lời.
Kim tâm tráo, chúa tể thần binh phòng ngự linh hồn có thể phòng ngự linh hồn không bị thương tổn, mặc dù tuệ kiếm của cường giả cấp chúa tể cũng không thể đánh chết hắn.
- Thì ra là thế, khó trách Phục Giang vương tử dám phản bội, rốt cuộc
ta biết vì sao hắn không sợ ta tiêu diệt linh hồn của hắn.!
Nghe được Kiền Huyết vương triều có loại bảo vật này, Nhiếp Vân gật đầu.
Hắn và Phục Giang vương tử là quan hệ chủ tớ, tình huống bình thường có thể một ý niêm diệt sát đối phương, Phục Giang biết rõ như thế còn lựa chọn phản bội, tất nhiên có chỗ dựa, trước kia vẫn suy nghĩ hắn có át chủ bài gì, hiện tại xem ra chỗ dựa chính là kim tâm tráo.
Chúa tể thần binh phòng ngự linh hồn, chẳng những có thể bảo hộ người sử dụng linh hồn, còn có thể bảo hộ trong phạm vi nhất định, mặc dù hắn là chủ bộc của Phục Giang nhưng chỉ cần đối phương đang ở trong phạm vi phòng hộ sẽ được bảo hộ, ý niệm không thể diệt sát.
Phục Giang nhất định đã sớm tính toán đến điểm này cho nên không do dự kính dâng linh hồn, lấy được tín nhiệm của mình sau đó tìm cơ hội đào thoát.
Trước kia tại khe hở thần chi di tích, khoảng cách Kiền Huyết hoàng thành quá xa, hắn không thể chạy trốn, bởi vì chỉ sợ còn chưa trở về hoàng thành cũng sẽ bị đánh chết, lúc này đến thành Lưu Ly, tự nhiên không cần cố kỵ nhiều như vậy, dùng thời gian không bao lâu quay về hoàng cung và đạt được che chở.
Hắn xem ra chỉ cần Nhiếp Vân không thể đánh chết hắn trong thời gian ngắn, hắn có thể giữ được tánh mạng.
Bởi vì Kiền Huyết hoàng đế sẽ truy kíchNhiếp Vân, chỉ cần giết hắn thì đối phương an toàn.
- Chúa tể lão ỏổ sau lưng Kiền Huyết vương triều còn ở trong hoàng thành hay không?
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Nhiếp Vân cũng không tức giận, hắn chỉ cười nhạt và không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục hỏi.
Kỳ thật Phục Giang không biết Nhiếp Vân chẳng những thu một phần linh hồn của hắn, còn khống chế linh hồn, quan trọng hơn trong người của hắn còn có một đoạn Thiên Tâm Đằng.
Muốn hằn chết, chỉ cần phát ra một ý niệm, Thiên Tâm Đằng sẽ tự động xuất kích thôn phệ huyết dịch của hắn sạch sẽ, cặn bã đều không thừa!
Nếu như không phải căn cứ vào điểm này, lúc ở trong thần chi di tích, hắn làm sao dám yên tâm giao Thiên Tâm Đằng cho đối phương sử dụng.
- Ta cũng không biết, khí tức của cường giả cấp chúa tể đã viên mãn như một, nếu như muốn muốn che dấu, bất cứ ai cũng không phát hiện ra.
Tháp chủ lắc đầu.
- Ân!
Sở dĩ Nhiếp Vân muốn Phục Giang hấp dẫn Kiền Huyết hoàng đế đi ra, kỳ thật trọng yếu nhất chính là vì lo lắng lão tổ cấp chúa tể đang ở trong hoàng thành, cho dù thủ đoạn thông thiên cũng không thể trốn thoát.
- Chủ nhân muốn chúng ta làm cái gì?
Thấy Nhiếp Vân hỏi xong sau đó không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi tại chỗ suy nghĩ cái gì, tháp chủ hỏi.
Người trước mặt có mưu sâu kế xa như thế, bảo các nàng thần phục tất nhiên có mục đích, tuyệt đối không tùy ý làm cho vui.