Vô Tận Đan Điền

Văn tự đằng long (1)


trước sau

- Thứ ba, cuộc thi chỉ kéo dài tới giờ thìn, trong lúc đó không được dùng pháp bảo, công cụ đưa tin các loại phương pháp ăn gian, nếu không cũng xử lý theo bỏ quyền.

Âm thanh vang vọng bên tai các thí sinh, mọi người nghe rành mạch.

- Đại thần này có thực lực tông chủ.

Nghe được âm thanh truyền vào trong tai, Nhiếp Vân gật gật đầu.

Kiền Huyết đại lục đúng là tàng long ngọa hổ, thực lực đại thần ít nhất cũng có cấp bậc tông chủ, thậm chí còn là tông chủ đỉnh phong.

- Đây là thi quyển của văn khảo thi, kính xin nghiêm túc đáp đề!

Âm thanh chấm dứt, bầu trời nổ vang, một trang giấy bay xuống nằm trước mặt hắn.

Trang giấy vô cùng nặng nề giống như núi nằm trên bàn.

Két!

Nó mang theo lực lượng đáng sợ.

Nhiếp Vân tiến lên phía trước một bước nhìn vào trang giấy trước mặt, cúi đầu xem xét, sắc mặt của hắn biến thành cổ quái.

Trang giấy chỉ có ba chữ, tứ tứ phương phương giống như ấn vào, chúng tỏa ra hào quang sáng ngời.

Không ngờ đều là cổ hỗn độn văn tự!

- Khảo nghiệm cũng đủ khó khăn.

Ba chữ là cổ hỗn độn ngữ, nếu như nhận không ra tự nhiên không thể đáp đề, cũng không có khả năng có được thành tích, không nói trước ngươi đáp được thế nào, chỉ cần biết chữ đã cản đường không ít người.

- Thiên, địa, nhân!

Có lẽ cổ hỗn độn văn tự làm khó những kẻ khác, đối với Nhiếp Vân mà nói độ khó không lớn, hắn từng ở cổ chiến trường đạt được một bản sách vở toàn cổ hỗn độn ngữ viết thành, trong khoảng thời gian nghiên cứu, hắn đã có thể phân biệt được không ít văn tự trên đó.

Ngón tay điểm lên ba chữ, đọc được ý nghĩa đại biểu của chúng, văn tự phóng hào quang khắp bốn phía.

Bàn tay khẽ động, một cây bút xuất hiện trong tay.

- Dùng thiên địa nhân làm đề mục khảo hạch, đây là muốn trình bài quan hệ giữa thiên, địa, nhân với nhau.

Nhận ra ba chữ, Nhiếp Vân cũng không sốt ruột hạ bút, hắn đang suy nghĩ.

Kiền Huyết vương triều khảo hạch văn thi tự nhiên không có khả năng chỉ dựa vào học vấn và kiến thức, khẳng định có cách dùng khác, kỳ tạật thiên địa nhân chính là một loại người hài hòa với tự nhiên và liên hệ với hỗn độn hải dương.

- Kiền Huyết hoàng đế là cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, một lòng muốn làm nhất là đột phá bình chướng cuối cùng thành tựu chúa tể, ra đề mục thiên địa nhân tất nhiên chịu tải tâm nguyện của hắn.

- Ba ngàn đại đạo, đệ nhất là nguyên thủy, diễn biến vạn vật, nhất định là đại đạo không cách nào lĩnh ngộ, muốn từ cảm ngộ của người khác với thiên địa mà thu hoạch đột phá, tuy lần này là văn khảo thi khảo hạch mọi người, trên thực tế cũng là khảo vấn nội tâm của hắn, làm hắn đi được xa hơn...

- Nếu như thế ta viết lập lờ nước đôi dẫn đạo lý luận sai lầm, chỉ cần không phải cường giả chúa tể, không ai có thể nhìn ra.

Hắn suy nghĩ một lúc, khóe miệng Nhiếp Vân cười cười vui vẻ, lúc này một dòng suy nghĩ xuất hiện trong đầu, dần dần suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện và viết lên.

Ầm ầm!

Đầu bút lông vừa hạ xuống, cái bàn lắc lư và vô số nguyên khí bộc phát.

Tại khu vực khác của trường thi, Diêm Siêu công tử nhìn trang giấy trước mặt và gật đầu.

- Thiên, địa, nhân, thiên nhân hợp nhất, thiên địa mặc dù thịnh, trọng yếu nhất cuối cùng là người...

Hắn nhận ra ba chữ trên đó, lúc này thì thào và ánh mắt sáng lên.

- Ha ha, quán quân lần văn khảo thi này không phải ta không ai hơn, ta không tin còn có kẻ nào có lý luận cao hơn ta.

Vận chuyển đầu bút lông chậm rãi viết lên, đầu bút lông tương giao với trang giấy và phát ra lạc ấn như châu ngọc, âm thanh leng keng thanh thúy động lòng người.

Nhìn thấy ba chữ cổ hỗn độn văn tự đã làm không ít người hưng phấn và ưu sầu, càng có nhiều người không nhận ra, cả cuộc thi có không ít thí sinh vẻ mặt cổ
quái, bi thương, khốn khổ, có mừng rỡ như điên, đắc ý quên hình.

Tuy tất cả mọi người đang ở trong trận pháp, bọn họ bị cấm chế hạn chê cho nên không ai nhìn thấy đối phương, ngược lại cũng không vì những biểu lộ như vậy làm xấu hổ.

Kiền Huyết hoàng cung, Kiền Huyết hoàng đế ngồi và nhiều đại thần đang đứng, lúc này nhìn về phía trường thi.

- Bệ hạ ra đề mục lần này... Thiên địa nhân có phải quá lớn hay không, làm bọn họ không thể viết?

Một đại thần nói.

Lần văn khảo thi là Kiền Huyết hoàng đế tự mình ra đề mục, những người khác cho dù biết rõ cũng không dám phản bác, lúc này cuộc thi bắt đầu mới dám hỏi thăm.

- Thiên địa vô cùng, nhân tâm có tận, đề mục này cũng không lớn, tam giới chiến trường sắp mở ra, nếu như dựa theo phương pháp tuyển chọn bình thường, rất khó chọn ra nhân tài chân chính, lần này ta cố ý đưa ra vấn đề này khảo thí cái nhìn đại cục của bọn họ, là kính sợ và thái độ với thiên địa.

Kiền Huyết hoàng đế mặt không biểu tình, thản nhiên nói.

- Bệ hạ anh minh, tam giới chiến trường sắp tới, anh tài xuất hiện lớp lớp, lần này Tà Nguyệt Chí Tôn Vực chúng ta tất nhiên có thể đạt được thắng lợi và nhiều chỗ tốt.

- Dùng loại phương thức này chọn ra nhân tài, có được đầy đủ tầm mắt và cái nhìn đại cục, nhất định có thể trở thành một phương trụ cột của quốc gia!

Một đại thần chúc mừng.

- Bệ hạ sớm cân nhắc vấn đề này, ta chờ không được...

Những đại thần khác cũng bắt đầu chúc mừng.

- Ân, mau nhìn, bên kia có người lĩnh ngộ đề mục, bắt đầu phá đề!

Trong tiếng nghị luận, đột nhiên trong đám người có tiếng thét kinh hãi, mọi người đều nhìn sang quảng trường, chỉ thấy trường thi trước mặt sinh ra linh khí rậm rạp, một âm thanh leng keng vang lên.

- Chữ sinh tiếng đàn, quảng nạp vạn vật, vị này chính là ai?

Đôi mắt hoàng đế bệ hạ sáng ngời.

Tuy còn không chưa biết đối phương ghi cái gì nhưng hạ bút có thể phát ra tiếng đàn đã nhất định bất phàm, nói rõ người này lý luận phù hợp Thiên Đạo, lúc này mới sinh ra âm thanh như thế.

- Bẩm bệ hạ vị này chính là Kiền Huyết tứ quân tử Diêm Siêu công tử!

- Thiếu gia Diêm gia thành Quý Mặc.

Một đại thần vội vàng giải thích.

- Diêm gia thành Quý Mặc? Hậu nhân Diêm Phong lão quỷ? Không tệ, quả nhiên là thiên tài, có thể viết ra loại vật này, lần này hắn không lọt ra khỏi top ba.

Kiền Huyết hoàng đế âm thầm gật đầu, tán dương hiện rõ trên mặt.

Hô!

Vừa dứt lời liền có hương khí sinh ra phá tan trời cao, ngửi ngửi còn có thể lưu hương khắp người.

- Đây là... Văn tự sinh hương?

Ngửi thấy hương khí nồng đậm, tất cả mọi người vốn sững sờ, lúc này đồng thời hưng phấn.

- Văn tự sinh hương, nói rõ ngôn luận của người này đã được thiên địa tán thành, thậm chí đạt được tán dương, so với chữ sinh tiếng đàn càng cao hơn minh, ai vậy?

Hoàng đế cũng vui vẻ.&

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện