Vô Tận Đan Điền

Đoạt Kiền Huyết Long Ấn (1)


trước sau

Thi Hào là người hầu đầu tiên hắn thu phục khi đi vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, là nhân sĩ sinh trưởng trong Kiền Huyết đại lục, trơớc khi đi thần chi di tích cũng thu hắn vào trong nạp vật thế giới tu luyện, lúc này vừa vặn đạt được tác dụng, sử dụng hắn ngụy trang thành chính mình có lẽ không có vấn đề quá lớn.

Quả nhiên thuận lợi thông qua kiểm tra!

Rời khỏi thông đạo, Nhiếp Vân dùng tốc độ nhanh nhất thu hắn vào trong nạp vật thế giới, bản thân hắn lại xuất hiện.

Hắn chuyển hóa thân thể vào thời điểm ánh sáng trong thông đạo biến mất, mặc dù đám người Diêm Siêu đi trước cũng không phát hiện có gì dị thường.

Lúc này Mưu Tiến đi vào.

Thấy mấy người đều thông qua kiểm nghiệm, thái độ của hắn tốt hơn nhiều.

- Các ngươi có thể lựa chọn một món trong tàng bảo khố, các ngươi có một giờ tiến hành chọn lựa, thời điểm lựa chọn không thể chạm vào vật phẩm, nhớ kỹ tên sau đó đăng ký.

- Vâng!

Mọi người đáp ứng một tiếng, đồng thời tiến vào tàng bảo khố.

Tàng bảo khố giống như một thế giới, từng kiện từng kiện vật phẩm đều bị phong ấn trong hư không, người tiến vào bên trong cứ xem, thời điểm chính thức vừa ý cứ tới cửa đăng ký, bảo vật sẽ bị lấy ra, mà ở chỗ này bởi vì có trận pháp chế ước, mặc dù Nhiếp Vân cũng không thể lấy đi.

- Chỉ sợ Kiền Huyết vương triều còn có một bảo khố thần bí, đây chỉ là bên ngoài mà thôi.

Nhiếp Vân cũng không nóng nảy, hắn tùy ý du lãm như cưỡi ngựa xem hoa, tu vi đạt tới cấp bậc của hắn, có chúa tể thần binh trong tay, binh khí, bảo vật, công pháp đã chướng mắt, sở dĩ tới nơi này cũng chỉ làm dáng mà thôi.

Tàng bảo khố vô cùng to lớn, đồ vật bên trong cũng rất phong phú, cường giả tu vi dưới nửa bước chúa tể có lẽ sẽ hứng thú tìm kiếm, với hắn mà nói không có gì dùng, xem ra đây không phải bảo khố hạch tâm chứa trân phẩm của Kiền Huyết vương triều!

Kiền Huyết vương triều khống chế đại lục nhiều năm như vậy, bảo vật nhiều vô số kể, tuyệt đối không thể chỉ có bao nhiêu đây, có lẽ còn có một tàng bảo khố bí mật nằm trong tay của hoàng đế.

Một đường đi về phía trước, thời gian trôi qua nhanh chóng, nhìn lâu như thế hắn cũng không nhìn ra có thứ gì làm bản thân mình động tâm, Nhiếp Vân đang định tùy tiện tìm một cái, đột nhiên nội tâm chấn động, đôi mắt nhìn vào một vật cách đó không xa.

Trận pháp phong ấn một Phá Thiên Trùy cũ kỹ đứng sững tại đó, nhìn không ra đẳng cấp, chỉ cảm thấy cũ kỹ không chịu nổi, dường như nó bị phủ bụi nhiều năm.

- Xem cấp bậc chỉ sợ không phải hỗn độn thần binh đỉnh phong...

Cẩn thận xem xét Phá Thiên Trùy, càng nhìn càng bình thường, cũng không đặc thù gì cả, sở dĩ làm hắn chú ý không phải do bản thân hắn phát hiện ra... Mà là trường kiếm chúa tể thần binh trong người hắn hứng thú với món này.

- Cái này đi!

Xem một hồi không thấy có vấn đề gì, Nhiếp Vân chẳng muốn so đo, dù sao nơi này không có bảo vật làm hắn động tâm, động tác của chúa tể thần binh như thế hẳn là có nguyên nhân, hắn chọn Phá Thiên Trùy cũng không sao.

Rời khỏi tàng bảo khố, tất cả mọi người chọn xong vật phẩm, nhìn tâấy vị quán quân chỉ chọn một thanh Phá Thiên Trùy cũ kỹ, tất cả đều sững sờ.

Lựa chọn cái gì là chuyện của người ta, cũng không ai nhiều lời.

Diêm Siêu lựa chọn một cây linh dược, ba người khác có lựa chọn binh khí, có lựa chọn công pháp, còn có một lựa chọn một gốc sinh mệnh đặc thù hỗn độn, loại tánh mạng này tương tự Thiên Tâm Đằng nhưng cấp bậc và tiềm lực kém hơn, dối với đám người Diêm Siêu mà nói lại là bảo vật có thể ngộ mà không thể cầu.

Sau khi đăng ký bảo vật lựa chọn, vật phẩm mỗi người vừa ý xuất hiện, Nhiếp Vân tiện
tay thu Phá Thiên Trùy vào nạp vật thế giới, không hề để ý tới.

- Đi thôi, bệ hạ đang chờ trong đại điện!

Lựa chọn bảo vật hoàn tất, cũng kiểm tra xong, cũng không có địch ý với Kiền Huyết vương triều, Mưu Tiếu nói một tiếng và đi ở phía trước.

Có lần thứ nhất thông qua thông đạo cho nên lần thứ hai đơn giản hơn không ít, lúc này nhanh chóng đi tới chính điện hoàng cung.

Chính điện hoàng cung, Kiền Huyết hoàng đế vẫn ngồi trên vương tọa, hắn đang cầm bài thi của Nhiếp Vân, tay phải đạt được tin tức của Mưu Tiến, nhìn thấy không có tra ra cái gì của đám người thắng cuộc, lúc này mới thoả mãn gật đầu.

- Bệ hạ cẩn thận như vậy, chẳng lẽ trong mấy người này có vấn đề gì?

Thấy hành động của hắn như thế, đám đại thần khó hiểu.

Kiền Huyết hoàng đế thân là cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, thực lực tuyệt đỉnh, trừ cường giả chúa tể, không ai có thể làm gì hắn thế nào, tại Kiền Huyết vương triều không có ai dám phản bác hắn, cho nên bọn họ không hiểu vì sao hắn cẩn thận như vậy.

- Tam giới chiến trường sắp mở ra, A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương, Hỗn Độn Vương ba đại thế giới tranh đấu không ngừng, các thế lực hoàng triều khác có khả năng phái nằm vùng tới, tất cả phải cẩn thận mới tốt.

Vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế tỉnh táo mà lạnh nhạt lên tiếng.

- Vân Đồng này trước kia chưa từng nghe nói qua, lúc này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn bài thi của hắn, dường như lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo sâu đậm, chỉ sợ đạt được chúa tể truyền thừa, không thể không cẩn thận.

- Bệ... Bệ hạ hiện tại dò xét như thế nào?

Đại thần cẩn thận hỏi thăm.

- Hắn có thể thuận lợi thông qua thông đạo tiến vào tàng bảo khố, nói rõ hắn là người lớn lên trong Kiền Huyết đại lục, không phải người thế giới khác phái tới, không đáng lo.

Kiền Huyết hoàng đế khoát khoát tay.

- Nếu như vậy chúc mừng bệ hạ tìm được nhân tài!

Đại thần vội hỏi.

- Đúng là nhân tài, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ta chỉ cần cẩn thận nghiên cứu bài thi của hắn, trở thành chúa tể trong tầm tay!

- Một khi trở thành chúa tể, hắn có công lớn, khi đó sẽ ban thưởng trọng hậu.

Kiền Huyết hoàng đế thoả mãn gật gật đầu.

- Chúc mừng bệ hạ!

Nghe được bệ hạ khen ngợi người này như thế, các vị đại thần kính sợ sau đó gật đầu.

Kiền Huyết hoàng đế không nói nhiều, tiếp tục xem bài thi của Nhiếp Vân một lúc, ngay sau đó bên ngoài đại điện có tiếng bước chân vang lên.

- Bẩm bệ hạ, Nhiếp Vân và phân thân của hắn một nắm giữ Thiên Tâm Đằng, một tay cầm Cương Vực Đồ hoành hành bốn phía, đánh lén quân doanh của hoàng triều, phá trăm vạn quân thong dong đào tẩu, thỉnh cầu bệ hạ phái cường giả tru sát tặc này.

Một đại thần sốt ruột bẩm báo.

- Bọn chúng ở đâu?

Kiền Huyết hoàng đế cau mày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện