- Có cảm ngộ!
Nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, ánh mắt Nhiếp Vân mang theo ôn hòa.
- Ngươi thật thiên tài, mỗi người đều kém ngươi.
Thấy hắn thừa nhận, Lạc Khuynh Thành lắc đầu cười khổ.
Nói vài câu với thiếu niên trước mặt, hắn đột phá hai lần, loại tốc độ tiến bộ này quá không thể tưởng tượng nổi.
Trong thiên địa lục đạo trừ hắn ra, người tấn cấp nhanh nhất chính là nàng, so sánh với thiếu niên trước mặt thì tốc độ của nàng không tính là gì.
Nhất là hiện tại, nàng sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, lực lượng mạnh như vậy nhưng khi đối diện với thiếu niên lại cảm thấy bản thân mình nhỏ bé không chịu nổi, thật không biết nam nhân mà mình yêu mến cường đại tới cỡ nào.
- Khuynh Thành, cám ơn ngươi làm bạn với ta những năm qua!
Nhiếp Vân nhìn nàng và tươi cười.
- Ngươi...
Nhìn thấy nụ cười của hắn, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đỏ lên, trái tim đập rộn và không nói thành lời.
- Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi câu trả lời, thời điểm Đạm Thai Lăng Nguyệt phục sinh, đó là thời điểm ta cưới ngươi thành thê tử.
Nhìn thấy bộ dạng nữ hài như thế, Nhiếp Vân nói khẽ.
- Nhiếp Vân...
Nghe được câu này, Lạc Khuynh Thành chấn động rất lớn, đột nhiên trên khóe mắt có nước mắt óng ánh chảy xuống, nước mắt xuất hiện và thân thể rung động không nói thành lời, nàng lao vào trong ngực thiếu niên trước mặt.
Kiên trì nhiều năm như thế, chờ đợi nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đã chờ được, rốt cục cũng đến thời khắc thành hiện thực.
Ôm Lạc Khuynh Thành vào trong ngực, cảm nhận thân thể mềm mại của đối phương không ngừng run rẩy, ngửi ngửi mùi hương cơ thể của nàng, Nhiếp Vân mỉm cười.
Cô bé này kiên trì cỡ nào, hắn nhìn rõ trong mắt, thấy nàng cao hứng thành như vậy, sao hắn không cao hứng chứ?
- Thực xin lỗi, hứa hẹn này quá muộn!
- Không muộn... Ta rất hạnh phúc!
Nước mắt vui vẻ lăn dài trên má, sắc mặt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng.
Mặc dù đối phương hứa hẹn thật có chút muộn nhưng nàng đã chờ được.
Vào lúc này nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhât trên đời, không có người nào có thể thay thế.
Hai người ôm nhau đứng trên vách đá, một cơn gió núi thổi qua, cánh hoa tung bay đầy trời giống như chúc phúc hai người.
- Là Lăng Nguyệt chúc phúc cho chúng ta.
Nhìn cánh hoa đầy trời như chúc mừng, Nhiếp Vân tươi cười.
Hắn ngồi ở nơi này ba vạn năm, quen thuộc từng cành cây cọng cỏ, đột nhiên xuất hiện những cánh hoa này không phải gió cuốn bay tới, mà là Đạm Thai Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo chúc mừng bọn họ.
Bởi vì yêu hắn cho nên hi vọng hắn khoái hoạt, cũng không phải sầu mi khổ kiếm suốt ngày nhớ lại.
Ở cùng với Lạc Khuynh Thành, đối với Đạm Thai Lăng Nguyệt mà nói đây là một loại hi vọng.
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, yên tâm đi, Nhiếp Vân nhất định sẽ làm ngươi phục sinh lần nữa, trở lại bên cạnh chúng ta!
Ngẩng đầu nhìn cánh hoa phất phơ, Lạc Khuynh Thành kiên định lên tiếng.
Sau khi xác định quan hệ, khúc mắc giữa hai người mở ra, cũng không cố kỵ mà dựa sát vào nhau, Nhiếp Vân cũng không làm hành động khác, chỉ yên tĩnh chờ đợi giống như bức tranh tuyệt đẹp.
- Rốt cuộc đệ đệ buông khúc mắc.
Đám người Nhiếp Tiểu Phượng đứng xa nhìn sang và tươi cười.
Bọn họ nhìn rõ khúc mắc của Nhiếp Vân, hiện tại thấy hắn như vậy cho nên mỉm cười.
- Ngươi còn trốn tránh ta sao?
U Minh Hoàng Vương nhìn chằm chằm tiểu Long.
- Không trốn, đều chết qua nhiều lần, còn trốn cái gì nữa? Ta cũng nghĩ thông, quá khứ là quá khứ, nắm chắc hiện tại mới là tốt nhất!
Tiểu Long cười nói.
Trải qua nhiều lần sinh tử, tiểu Long đã xem nhạt thù hận năm xưa, lại nói U Minh Hoàng Vương cố gắng đềm bù, hắn còn không hiểu ra sao?
- Ai, nàng cũng chờ được ngày hôm nay!
Tiểu Long, U Minh Hoàng Vương làm lành với nhau, đám người Mộ Thanh, Mộ Hà, Bách Hoa Tu như nhìn thấy bức tranh hạnh phúc, cũng vô cùng hâm mộ.
Tuy các nàng cũng ưa thích Nhiếp Vân nhưng nội tâm không có quyết tâm và kiên định như Lạc Khuynh
Thành, cho nên trong ánh mắt mang theo hâm mộ nhưng không có bất kỳ đố kỵ nào.
- Tốt, tốt, Khuynh Thành cuối cùng vẫn chờ được lúc này....
Lạc Chiêm Hào nhìn thấy con gái cao hứng như thế, hắn kích động lệ nóng doanh tròng.
Làm phụ thân, hắn biết rõ con gái vì thời khắc này đã bỏ qua bao nhiêu đau khổ, hạnh phúc tiến đến, hắn làm phụ thân làm sao không cao hứng thay nàng?
Hô!
Không quan tâm suy nghĩ của người khác, Lạc Khuynh Thành dựa sát vào nhau một hồi, Nhiếp Vân lúc này cầm ngọc bài của Nhiếp Đồng giao cho lần nữa.
Sau khi thu nạp thiên địa lục đạo vào nạp vật thế giới, tương đương òoàn thành chuyện thứ hai, chuyện thứ ba cũng nên xuất hiện.
Chỉ cần hoàn thành chuyện này, Nhiếp Đồng có thể một lần nữa đạt được phong vương phù triệu, có được thực lực phong vương, khoảng cách phục sinh Đạm Thai Lăng Nguyệt càng gần một bước.
Ông!
Ngọc bài xuất hiện trong lòng bàn tay, phía trên có một hàng chữ.
- Tam giới chiến trường, luyện hóa tam giới chi tâm!
- Tam giới chiến trường? Tam giới chi tâm?
Nhiếp Vân cau mày.
Xem ra hắn phải đi tới tam giới chiến trường rồi, thực lực của hắn hiện tại, trừ phi cường giả chúa tể tự mình ra tay, có lẽ không ai có thể tổn thương hắn được.
- Ta phải về Tà Nguyệt Chí Tôn Vực!
Thu hồi ngọc bài, nhìn nữ hài trước mặt, Nhiếp Vân nói.
- Ân, đi thôi, tất cả cẩn thận!
Tuy Lạc Khuynh Thành rất hạnh phúc khi triền miên đến tay nhưng cũng biết thiếu niên trước mắt có chuyện quan trọng cần làm nên nàng không thể ngăn cản.
- Yên tâm đi, các ngươi đang ở trong nạp vật thế giới của ta, chỉ cần một ý niệm là ta có thể tới đây.
Nhiếp Vân tươi cười.
- Ân!
Lạc Khuynh Thành gật đầu.
Mặc dù chia cách nhau nhưng hiện tại đã khác, hiện tại nhớ hắn, một ý niệm là có thể đi tới bên cạnh, không có bất kỳ khoảng cách nào.
- Nhiếp Vân, chỉ có giữ được tánh mạng mới có thể cứu Nguyệt Nhi, làm việc gì cũng phải cẩn thận, không được gấp gáp
Thấy hắn phải đi, những người khác đi tới, Tu Du Tẩu nói.
- Yên tâm đi!
Nhìn thấy những ánh mắt quan tâm chung quanh, Nhiếp Vân tươi cười một tiếng, thân thể khẽ động, hắn biến mất trong mắt mọi người và quay về hỗn độn hải dương.
Bởi vì thiên địa lục đạo đột nhiên biến mất, hỗn độn hải dương không ngừng hội tụ, lực lượng cường đại như cuồng phong quét qua nơi đây.
Loại lực lượng này trùng kích, cường giả nửa bước chúa tể lâm vào trong đó cũng khó đào thoát, có thể bị khốn chết.
Nhiếp Vân lại khác, linh hồn cấp chúa tể hơi động lập tức ngăn cách bản thân và chung quanh, cho dù hỗn độn cuồng bạo vẫn có thể tiến lên như đất bằng.