Khó trách có thể giết ra giết vào trong Kiền Huyết hoàng thành và cướp đi Kiền Huyết Long Ấn làm cho hoàng đế không có biện pháp gì, thật sự có loại thực lực này!
- Nhiếp Vân trưởng lão, phía trước là hiểm địa...
Phá Thần Chu bay thẳng về phía trước, lúc này đâm thẳng mà không chuyển hướng, Cổ Ung cầm quyển trục trong lòng bàn tay mà đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì phía trước chính là một hiểm địa, nếu như không tránh thoát thật nhanh, trực tiếp xông vào trong đó, cho dù nửa bước chúa tể cũng khó có thể đào tẩu.
- Đừng nhúc nhích!
Hắn đang muốn khuyên can Nhiếp Vân cải biến phương hướng, chợt nghe âm thanh vang vọng bên tai, lập tức mọi người cảm thấy ý niệm tinh thần khổng lồ bao phủ Phá Thần Chu vào trong.
- Lực lượng tinh thần này?
- Tại sao mạnh như thế?
- Chẳng lẽ là linh hồn cấp chúa tể?
- Điều đó không có khả năng a, không có đạt tới cấp bậc chúa tể thì làm sao có linh hồn cấp chúa tể, chắc là thủ đoạn linh hồn của hắn...
Cảm nhận lực lượng linh hồn bao phủ thân thuyền, tất cả mọi người sợ tới mức run rẩy, thật sự quá mạnh mẽ, mọi người so sánh với nhau chẳng khác gì đom đóm và ánh trăng.
Tuy rất mạnh nhưng mọi người cũng chỉ cho rằng có lĩnh ngộ đặc biệt tại linh hồn đại đạo mà thôi, không nghĩ tới linh hồn cấp chúa tể, bởi vì trừ cường giả chúa tể, chưa từng nghe qua người không phải chúa tể cũng có được linh hồn cấp bậc này.
Ầm ầm!
Bị lực lượng linh hồn này bao phủ, Phá Thần Chu trực xông thẳng vào trong hiểm địa, mọi người nhìn thấy hào quang bảy màu bao phủ trước mặt, ngay sau đó nổ vang và bay ngang qua.
- Việc này...
- Như vậy cũng được?
- Cưỡng ép xông qua hiểm địa như thế, đây là thực lực và tự tin cỡ nào?
- Trước kia nghe nói hắn đơn thương độc mã xâm nhập hoàng cung, còn cảm thấy nói quá sự thật, nhất định là đầu cơ trục lợi, hiện tại mới biết được loại thực lực này cho dù xông vào trong, chỉ sợ Kiền Huyết hoàng đế cũng không làm gì được.
Mấy vị Thái Thượng trưởng lão cảm khái.
Loại hiểm địa này, đổi lại bọn họ khẳng định sẽ trốn đi, đối phương xông vào mà lông tóc ít bị tổn thương, thậm chí còn làm cả chiếc thuyền không bị ảnh hưởng, đủ để nói rõ thực lực.
- Xem ra chẳng những không muộn, có lẽ chúng ta sẽ tới sớm vài ngày.
Cổ Ung cười nói.
Dựa theo lộ tuyến trước kia tránh né các nơi hiểm địa, cần đi một lộ trình gấp đôi hiện tại, mà bây giờ mạnh mẽ đâm tới, hơn nữa Nhiếp Vân khống chế Phá Thần Chu với tốc độ vượt xa hắn, chạy tới tam giới chiến trường có lẽ cũng không muộn, khẳng định còn có thể đến sớm hơn không ít thời gian.
- Nếu như vị trí ngươi ghi chép là chính xác, tối đa một ngày là có thể tới.
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Nhiếp Vân cười ha ha.
Dựa theo loại tốc độ phi hành này, dùng không tới một ngày là có thể đi tới tam giới chiến trường.
- Đúng thế!
Tông chủ nhìn kỹ quyển trục trong tay của mình, lại suy tính một phen, hắn cũng phải gật đầu, lúc này càng bội phục thiếu niên trước mắt mình.
Cũng chỉ có loại thực lực này mới dám hung hăng càn quấy xông vào bên trong, đổi lại người khác, đừng nói thời gian đang gấp, gây chuyện không tốt còn phải chết ở nơi này.
- Tam giới chiến trường... Cái gọi là tam giớ, tam giới là gì?
Nhiếp Vân lại hỏi thăm.
- Ngươi không biết?
Cổ Ung sững sờ, lập tức giật mình:
- Cũng đúng, rất nhiều người cũng biết tam giới chiến trường, cũng không thể gọi ra cái tên tam giới, việc này cũng bình thường, bởi vì tin tức này cao tầng cố ý giấu diếm không truyền ra.
- Tam giới theo thứ tự là ba đại vương giả, A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương, Hỗn Độn Vương sáng tạo ra ba đại thế giới, Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, Tuyệt Sát Chí Tôn Vực và Hỗn Độn Chí Tôn Vực!
- Tà Nguyệt, Tuyệt Sát, Hỗn Độn?
Nhiếp Vân lần đầu
tiên nghe được tên của hai đại thế giới khác.
- Ba đại thế giới này phân biệt nằm ở ba hướng trong hỗn độn hải dương, khoảng cách rất xa, lại ít liên hệ với nhau.
- Vì cân đối số lượng cường giả ba đại chí tôn vực cho nên ba đại vương giả mới mở tam giới chiến trường, mỗi một lần cũng sẽ lưu lại bảo vật làm người ta động tâm tại chiến trường và Hỗn Độn Vương Phù Lệnh!
- Hấp dẫn vô số cường giả tam giới đi vào trong đó tranh đoạt lẫn nhau, cuối cùng nhất đạt được bảo vật hoặc là vương phù, từ đó cường giả thế giới đó sẽ là kẻ thắng lợi lớn nhất, lần mở tam giới chiến trường tiếp theo sẽ có thêm một phần mười danh ngạch so với hai thế giới còn lại
- Chớ xem thường một phần mười này, chỉ một ít danh ngạch nhưng nhiều khi chỉ cần thế giới đạt được thắng lợi, về sau rất nhiều lần, đều có thể đạt được thắng lợi, Tà Nguyệt Chí Tôn Vực đã thật lâu không được bảo vật A Dục Vương lưu lại!
Cổ Ung thân là tông chủ Quy Khư Hải cho nên biết được nhiều bí mật, thuận miệng nói ra.
Nghe được những lời này, Nhiếp Vân liếc mắt nhìn Thái Thượng trưởng lão chung quanh, phát hiện sắc mặt bọn họ không biến hóa gì, xem ra cũng sớm biết rõ chuyện này, xem ra chỉ có chính mình không biết.
Cũng khó trách, hắn đến Tà Nguyệt Chí Tôn Vực thời gian chưa tới một năm, thời gian ngắn như thế làm sao thăm dò ra nhiều như thế.
- Trước kia không phải có Tu La Vương sao? Hắn có đại thế giới tên là gì?
Nhiếp Vân truyền âm.
Hỏi ra lời này cũng không phải là hắn lỗ mãng, mà là lúc này ở sâu trong hỗn độn, tất cả mọi người bị bao phủ trong linh hồn của hắn, ý niệm chấn động không truyền ra ngoài.
Linh hồn đạt tới chúa tể, hắn có tự tin tuyệt đối.
Lại nói người Tu La Vương tới Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cũng không phải cấm kỵ gì, hơn nữa hắn hỏi cũng không phải chuyện quan trọng.
- Tu La Vương cũng có thế giới, cũng giống như Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, gọi Tu La chí tôn vực, dường như đã biến mất, cụ thể đi thế nào thì ta không biết.
Cổ Ung nói.
- Biến mất? Không đúng, thần chi di tích và Tà Nguyệt Chí Tôn Vực hoàn toàn khác nhau, có lẽ có chút liên quan với Tu La chí tôn vực!
Nhiếp Vân nói.
Thần chi di tích, đám người Vạn Lực Vương, Cực Thiên Vương nhìn thấy khí tức huyết mạch của hắn liền trực tiếp thần phục, nói rõ thế giới này có liên hệ không ngăn cách với Tu La Vương, nếu không tại sao có thần đêện, có chiến trường?
- Thần chi di tích có quan hệ với Tu La chí tôn vực là sự thật, ta nghe nói nó là bộ phận hạch tâm của thế giới, Tu La chí tôn vực bị ba đại vương giả liên thủ công hãm sau đó tróc bộ phận hạch tâm ra biến thành thần chi di tích, về phần đại thế giới đi nơi nào, đến bây giờ không ai phát hiện ra.
Cổ Ung suy nghĩ sau đó nói rõ chuyện mình biết.