- Ách?
Nhiếp Vân không nghĩ tới danh khí của hắn lớn như vậy, người này đã biết rõ nên có chút kinh ngạc.
- Thật là ngươi...
Trung niên nhân run rẩy sau đó cười khổ:
- Khó trách ngươi không sợ hắn, ngươi dám đối kháng với Kiền Huyết hoàng đế thì không sợ hắn...
- Ngươi cũng là người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực?
Thấy đối phương nói kỹ càng như thế, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
- Ta không phải người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, mà là người Hỗn Độn Chí Tôn Vực!
Trung niên nhân lắc đầu.
- Ách? Vì sao ngươi biết ta?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Hắn đại náo Kiền Huyết hoàng thành, lại đánh mặt mũi Kiền Huyết hoàng đế, tuy chuyện này náo lớn nhưng người Tà Nguyệt Chí Tôn Vực biết rõ cũng thôi, hắn không tin tin tức của mình lọt vào Hỗn Độn Chí Tôn Vực, hơn nữa người nào cũng biết rõ, vừa nghe tên của mình đã sợ hãi như thế.
- Chẳng lẽ ngươi không xem qua Bách Cường Đồ?
Lúc này tới lượt trung niên nhân kỳ quái.
- Bách Cường Đồ? Đó là cái gì?
- Chính là cái gì...
Trung niên nhân nhìn Nhiếp Vân như nhìn quái vật, hắn lật cổ tay sau đó một quyển sách xuất hiện.
Thò tay tiếp nhận quyển sách, Nhiếp Vân mở ra xem xét, lập tức sửng sốt.
- Bách Cường Đồ này là tổng kết cường giả trong thành Tam Giới, ghi chép người mạnh nhất còn sống trong tam giới, chỉ cần nổi danh trên đây đều là siêu cấp cường giả!
- Phía trên chỉ nói tên và sự tích nhưng cũng không có ảnh chân dung, nếu không ta khẳng định biết ngươi...
Trung niên nhân nói ra.
Không để ý tới hắn giải thích, Nhiếp Vân không ngừng đọc sách.
Sách này không biết do ai chế định, phía trên ghi rất nhiều sự tích của cường giả, quả nhiên thứ chín mươi mấy là mình.
- Nhiếp Vân, thực lực không rõ, đơn thương độc mã xâm nhập Tà Nguyệt Chí Tôn Vực Kiền Huyết hoàng cung, cướp được Kiền Huyết Long ấn trong tay cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng Kiền Huyết hoàng đế...
- Đại náo thần chi di tích, thuần hóa Phục Giang vương tử thành người hầu... Đánh chết Ám Kiêu, Kim Ưng...
Phía trên là tên của mình, phía dưới là chữ viết kỹ càng, khuôn sáo, ghi chép rất tỉ mỉ.
Trong đó kể cả đánh chết Độc Cô Ngạn Quân, tứ đại cường giả Kiền Huyết hoàng thành cũng có.
Đương nhiên so sánh với kẻ khác thì thành tích của hắn cực nhỏ, những người khác là lão quái vật thành danh nhiều năm, mỗi người đều có sự tích huy hoàng, thường thường một người sẽ ghi vài chục trang.
Sự tích đằng sau là đánh giá, chỉ có một câu.
- Có chúa tể thần binh tấn công, tổng hợp bài danh thứ chín mươi bốn!
Nhìn thấy đánh giá như vậy, Nhiếp Vân âm thầm ngạc nhiên tổ chức làm ra Bách Cường Đồ này.
Sau khi hắn thi triển chúa tể thần binh, người biết rõ cơ bản đã chết, thậm chí thi thể cũng không còn, người biết duy nhất chính là Kiền Huyết hoàng đế, loại sự tình này có ghi rõ trong Bách Cường Đồ, không thể không nói tình báo của tổ chức bọn họ cường đại tới mức đáng sợ.
Tuy hắn có thực lực như vậy nhưng chỉ có thể sắp xếp đến vị trí thứ chín mươi bốn, lúc này hắn càng hứng thú với người có bài danh trước hắn.
Hắn xem tiếp.
- Thứ chín mươi ba, Hồng Thiên, cường giả Hỗn Độn Chí Tôn Vực, là siêu cấp thần thú của hỗn độn hải dương, Hồng Lăng Điểu, tốc độ phi hành vô địch, lông vũ bản thân bị luyện hóa thành binh khí, cũng không kém chúa tể thần binh nhiều, cường giả hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, từng lẻ loi một mình giết vào Quỷ Tông trong ba đại tông môn Hỗn Độn Chí Tôn Vực...
- Thứ tám mươi bảy, Đỗ Niệm, linh hồn lực rất mạnh, thức hải đã hình thành tuệ kiếm...
- Thứ sáu mươi sáu...
Bách Cường Đồ ghi kỹ càng đặc điểm của mỗi cường giả.
- Ân? Đoạn Diệc? Hắn bài danh sáu mươi ba, thứ hạng này đủ cao...
Tiện tay xem cái tên quen thuộc trên sách, đó là đoạn về Đoạn Diệc.
Bài danh sáu mươi ba, rất rõ ràng hắn mạnh hơn thứ chín mươi bốn quá nhiều.
- Đoạn Diệc, người xưng Thị Huyết Cuồng Ma,
cường giả Tuyệt Sát Chí Tôn Vực, hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo...
Phía dưới ghi rõ nhân sinh của hắn, nhìn kỹ một lần, Nhiếp Vân cảm khái, từ những thứ ghi lại, người này trải qua còn đặc sắc hơn mình.
Sau khi xem xong Đoạn Diệc, Nhiếp Vân tiếp tục nhìn xuống, lúc này hắn sững sờ.
- Trong này cũng có cường giả chúa tể sao?
Ánh mắt hắn nhìn qua cái tên quen thuộc, đó là ba chữ Tiêu Diêu Tiên!
Tiêu Diêu Tiên là cường giả cấp bậc chúa tể, tại sao hắn có tên trên Bách Cường Đồ?
- Tam giới chiến trường khác với những nơi khác, cường giả Chúa Tể cũng sẽ xuất hiện, đương nhiên sẽ có tên của bọn họ...
Trung niên nhân giải thích.
Nhiếp Vân tiếp tục nhìn Tiêu Diêu Tiên.
Sự tích của Tiêu Diêu Tiên ghi chép cũng không nhiều, kỳ thật cũng không cần ghi chép, chỉ cần ghi chú rõ là cường giả Chúa Tể, cho dù kẻ nào cũng biết rõ thực lực của hắn, hai chữ chúa tể đủ làm người ta phải kiêng kị rồi.
Lời bình về Tiêu Diêu Tiên chỉ có một câu đơn giản:
- Thích rượu như mạng, tiêu dao không bị trói buộc!
Xem hết miêu tả của Tiêu Diêu Tiên, Nhiếp Vân tiếp tục nhìn lên trên, sắc mặt hắn biến thành ngưng trọng, đồng tử co rút lại.
Chỉ thấy trên sách viết bốn chữ lớn: Kiền Huyết lão tổ!
- Kiền Huyết lão tổ, phụ thân hoàng đế Kiền Huyết hoàng triều, cường giả cấp chúa tể, có được chúa tể thần binh phòng ngự, tiến công, linh hồn.
Phía trên chỉ nói tới một câu như thế, cũng không giới thiệu nhiều nhưng Nhiếp Vân lại sinh ra áp lực nồng đậm khó nói thành lời.
Ân oán giữa hắn và Kiền Huyết hoàng đế không đội trời chung, hiện tại t nhiên nhìn thấy Kiền Huyết hoàng triều còn có một lão tổ cấp chúa tể, nói không áp lực đó là giả.
Hơn nữa lão tổ này có chúa tể thần binh phòng ngự, tiến công, phòng ngự linh hồn, quả thực không có chút khuyết điểm nào, nếu thật gặp gỡ, hắn có thể chạy bao xa thì chạy bao xa!
- Không nên nghĩ quá nhiều, có lẽ lão tổ này đang bế quan tu luyện, bằng không vì sao Kiền Huyết hoàng triều xảy ra động tĩnh lớn như thế nhưng không tới tìm ta.
Tuệ kiếm trong đầu hơi động, hắn lập tức chặt đứt các cảm xúc mặt trái.
Tuy Kiền Huyết lão tổ là cường giả cấp bậc chúa tể nhưng hắn chưa chắc sẽ đến tam giới chiến trường, nếu không phải bế quan hoặc là mất đi liên hệ, đối phương khẳng định đã sớm tìm chính mình, làm sao để người cướp lấy Kiền Huyết Long Ấn sống tiêu dao khoái hoạt như thế?
Lại nói binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, lo lắng quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Có áp lực của Kiền Huyết lão tổ cho nên Nhiếp Vân không tiếp tục hứng thú xem
tiếp, tiện tay khép sách lại, hắn nhìn trung niên nhân: