- Tốt!
- Đi gặp Thần Quân lão quỷ kia, gia hỏa này vẫn không rời khỏi thành Tam Giới, ánh mắt lại vô cùng tốt, nơi phát ra tin tức lại nhiều, đi hỏi hắn sẽ có tin tức mới.
Mấy người đồng thời gật đầu.
Trong tình huống này nếu cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì, phải mau chóng tụ tập với các cường giả khác, nhìn xem có thể đạt được nhiều tin tức hơn không.
- Đi!
Nếu Kiền Huyết lão tổ có cổ thuyền, đám người Ma Thiên, Tiêu Diêu Tiên bọn cũng đi cùng, bọn họ vừa lên thuyền, ngay sau đó hỗn độn nổ vang bay thẳng tới thành Tam Giới.
- Tuy không biết là pháp bảo gì nhưng có thể dễ dàng thu ta vào như thế tất nhiên là chúa tể thần binh!
Bên ngoài chúa tể tụ tập, Nhiếp Vân cũng không rõ ràng lắm, lúc này hắn nhìn thế giới hỗn loạn trước mặt và cau mày khó chịu.
Đây là thế giới không lớn, không gian pháp tắc vô cùng chắc chắn, khắp nơi đều là trận pháp làm cho người ta nửa bước khó đi.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang một hồi, ngay sau đó có nước chảy sinh ra, nó như thủy triều từ trên trời giáng xuống.
- Vô vọng chi thủy? Tại sao có thứ này?
Nhìn thấy nước chảy ra, trái tim Nhiếp Vân co lại.
- Vô vọng chi thủy là tuyệt vọng chi thủy tinh hoa, tuyệt vọng chi thủy chỉ có thể làm người ta tuyêt vọng, mà thứ này làm người ta mất đi hi vọng...
Ban đầu ở thập tuyệt cổ địa gặp được xác ướp kỳ quái, từng thấy qua tuyệt vọng chi thủy, loại nước này có tác dụng với cường giả tông chủ, lúc này vô vọng chi thủy càng cao hơn cấp, mặc dù hắn gặp gỡ cũng không cảm thấy gì.
- Phá vỡ!
Sắc mặt khó coi, chúa tể trường kiếm rơi vào trong lòng bàn tay, lúc này hai đạo kiếm quang như hồng thủy ập tới ngăn cản đường đi.
Xì xì xì xì...
Vô vọng chi thủy và kiếm khí đụng nhau, lúc này âm thanh như băng tuyết vang lên, vô vọng chi thủy giống như kịch độc, có thể tiêu hao kiếm khí.
- Nếu có mai rùa của Cực Thiên Vương là tốt rồi.
Nhìn thấy kiếm khí không duy trì được bao lâu đã biến mất, ánh mắt Nhiếp Vân biến thành ngưng trọng.
Loại tình huống này kiếm khí không thể ngăn cản nổi vô vọng chi thủy xâm nhập, chỉ sợ chỉ có mai rùa của Cực Thiên Vương mới có thể phòng ngự, mai rùa kia bị khóa trong thượng cổ chiến trường, không cách nào rời đi, bằng không dừng ở nơi đây an toàn không ít.
- Linh hồn ngăn cản!
Linh hồn cấp bậc chúa tể ngăn cản vô vọng chi thủy lan tràn, còn chưa tới trước mặt, Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân cứng ngắc, linh hồn của hắn như rơi vào vực sâu, bị lực lượng cổ quái bao phủ, trong nội tâm sinh ra tâm tình không có hi vọng.
Dường như toàn thân lâm vào trong hắc ám không có đường ra, không có cuối cùng, không có cực hạn.
- Không tốt, tuệ kiếm chém giết!
Trong thức hải xuất hiện một thanh tuệ kiếm bổ mạnh một cái, chặt đứt liên hệ với vô vọng chi thủy, trên người Nhiếp Vân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nếu như không có linh hồn cấp chúa tể, nó đã biến thành tuệ kiếm, chỉ sợ lần này sẽ triệt đẻ trầm luân, vạn kiếp bất phục.
Nhưng mặc dù có linh hồn chúa tể nhưng không thể ngăn cản vô vọng chi thủy ập tới!
Nên làm gì bây giờ?
Ầm ầm!
Lúc này nội tâm hắn âm thầm cảnh giác, lúc này vô vọng chi thủy đột nhiên biến hóa, hình thành hỏa diễm cực nóng bà thiêu đốt hư không thành tro bụi.
Hỏa diễm như ngân hà trên bầu trời, nó đỏ tươi chói mắt, tuy khoảng cách xa nhưng làm linh hồn người ta bốc cháy, hơi nước bao phủ khắp toàn thân.
- Thiên vân chi hỏa?
Nhiếp Vân không còn bảo trì bình tĩnh giống như lúc trước.
Nếu như chỉ có vô vọng chi thủy, tuy nguy hiểm nhưng ít nhất có thể ngăn cản nhất thời nửa khắc, phối hợp thiên vân chi hỏa là hai đồ vật cực đoan, uy lực tăng lớn đâu chỉ gấp đôi.
Hừng hực!
Hỏa diễm như hóa thành cự nhân và lao tới thôn phệ hắn, kiếm khí cung không thể ngăn cản.
Một lạnh
một nóng, hai chủng lực lượng hỗn độn đỉnh phong trùng kích, mặc dù chúa tể thần binh phóng thích kiếm khí cũng không ngăn cản nổi.
Thấy hỏa diễm lập tức thiêu đốt lên người của mình, Nhiếp Vân rơi vào đường cùng đành phải ném Ngân Diệp Bối ra ngoài.
Ban đầu hắn đoạt Ngân Diệp Bối của Ứng Thiên Triệu, tuy khoảng cách chúa tể thần binh còn một đoạn rất lớn nhưng lại là bổn mạng thượng cổ thần thú biến thành, tiếp xúc với thiên vân chi hỏa, lúc này ngăn cản hắn ra ngoài, cả Ngân Diệp Bối cũng bị đốt nổ tung.
- Thứ này kiên trì không biết bao nhiêu thời gian...
Nhìn thấy Ngân Diệp Bối như vậy, Nhiếp Vân biết rõ đồ chơi này rất trân quý nhưng bị thiên vân chi hỏa thiêu đốt không kiên trì được bao nhiêu thời gian, sẽ vỡ vụn rất nhanh.
Thứ này trong mắt người khác có lực phòng ngự vô cùng cường đại, nhưng ở nơi này không thể kiên trì bao lâu, hỏa diễm nhanh chóng đốt tới bên người.
Bằng vào thực lực bây giờ có thể kiên trì một thời gian ngắn nhưng khẳng định kiên trì không bao lâu, sớm muộn gì cũng bị đốt sống.
Lại nói có kinh nghiệm vừa rồi, mặc dù là linh hồn cấp chúa tể cũng không dám tùy tiện dò xét, gây chuyện không tốt cũng bị đốt chết mà không biết chết như thế nào.
- Đúng thế, những thiên vân chi hỏa và vô vọng chi thủy này quá lợi hại, ta không thể đối phó nhưng có thể trực tiếp thu vào nạp vật thế giới!
- Chỉ cần đi vào trong đó, đồ vật càng lợi hại hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh ta.
Thời điểm Nhiếp Vân đang cau mày suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, đột nhiên đôi mắt sáng ngời và nhớ tới một chuyện.
Thiên vân chi hỏa, vô vọng chi thủy là thứ linh hồn chúa tể không dám tiếp xúc, rất rõ ràng không có bị luyện hóa, là Kiền Huyết lão tổ thủ đoạn đặc thù thu nó vào đây, đã không có bị luyện hóa chính là tử vật, hoàn toàn có thể thu vào nạp vật thế giới.
Nếu như đổi lại trước kia, nạp vật thế giới không quá chắc chắn, thu những thứ cuồng bạo này vào, gây chuyện không tốt sẽ tổn thương bổn nguyên, hiện tại dung hợp mười thế giới cấp một đã chắc chắn rất nhiều, có lẽ có thể tiếp nhận lực lượng cuồng bạo.
- Thời gian không nhiều lắm, chỉ có thể thử một chút!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân tập trung tinh thần cao độ.
Ngân Diệp Bối kiên trì không bao lâu, một khi vỏ sò nghiền nát, khi đó hắn phải đối mặt với thiên vân chi hỏa và vô vọng chi thủy làm người ta tuyệt vọng, hơn nữa nhìn trận pháp bố trí chung quanh, tốc độ tấn công tương đối chậm nên không đáng để lo, đợi thời gian quá dài, cả hai tiến công nhanh hơn, cho dù có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng ngoan ngoãn bị luyện hóa.
Nguy hiểm trước mắt, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần!
- Thu!