Vô Tận Đan Điền

Phá kính (1)


trước sau

Linh hồn cấp chúa tể theo bàn tay bao phủ Bạch Đầu tôn giả vào trong.

- Ngươi muốn làm gì?

Bạch Đầu tôn giả biến sắc, hắn liên tục lui về phía sau, muốn ra tay nhưng cảm giác toàn thân như bị gông cùm xiềng xích, không phản kháng được.

- Di Tương...

Phù Ám Triều cũng không nghĩ tới hắn trực tiếp động thủ như thế, lúc này biến sắc muốn giúp đỡ.

Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng chưa biến thành một trận doanh, Bạch Đầu tôn giả vẫn tính là người phe hắn.

- Không muốn chết ở chỗ này thì câm miệng!

Lúc này Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, hắn bộc phát lực lượng toàn thân, lúc này Phù Ám Triều ngăn cản cũng chậm rồi, một tia chớp màu đen lan trong kinh mạch của Bạch Đầu tôn giả.

Muốn nói phá tà mị, hắn thu thập tam giới lôi đình tuyệt đối có tác dụng tốt nhất, nếu như gia hỏa trước mắt là giả thì chết chắc.

Hô!

Dường như cảm nhận Nhiếp Vân cũng không ác ý, chỉ là thăm dò, Bạch Đầu tôn giả dừng phản kháng, tia chớp màu đen chạy một vòng quanh người hắn và rời đi, cũng không có bêến hóa..

Vèo!

Nhiếp Vân buông Bạch Đầu tôn giả ra.

- Hắn không có việc gì, là thật...

Sắc mặt Nhiếp Vân trầm thấp:

- Bây giờ là thật, vừa rồi chúng ta nhìn thấy là cái gì?

Trải qua lôi điện xác nhận, người trước mắt là thật, nếu hắn là thật... Như vậy người lúc trước là gì?

- Mau nhìn, đó là cái gì?

Đột nhiên muội muội trong Quỷ Mị Yêu Cơ thét lên chói tai.

Âm thanh quá mức sốt ruột nên giống con gà trống bị bóp cổ.

- Cái gì?

Nghe tiếng kêu sốt ruột của nàng, mọi người vội vàng nhìn phía trước, chỉ thấy đầu lâu Bạch Đầu tôn giả tóc đen chẳng biết lúc nào xuất hiện tấm gương cực lớn, nó lập lòe và phản chiếu mọi thứ rõ ràng.

Nhìn bộ dáng của mình, Nhiếp Vân biến sắc.

Chỉ thấy bản thân minh trong gương với mặt mũi đầy vết máu, đồng tử trong mắt trắng dã giống như thi thể đã chết nhiều năm.

- Có phải cảm thấy quỷ dị hay không?

Đột nhiên có giọng nói phiêu miểu vang lên, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Đoạn Diệc chẳng biết lúc nào đứng trước tấm gương, vẻ mặt vũ mị, mượn nhờ hào quang ảm đạm chung quanh nhìn sẽ thấy sắc mặt hắn tái nhợt không có chút máu, giống như thi thể trang điểm.

Đột nhiên xuất hiện tấm gương, nó chêếu dung mạo mọi người sau khi chết, một đại nam nhân có vẻ mặt kiều mị nhưng sắc mặt như thi thể, cho dù như thế nào cũng làm người ta cảm thấy sợ hãi.

- Đoạn Diệc, ngươi như thế nào?

Tâm Mặc dù Nhiếp Vân như sắt thép, hắn vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương, hắn nhìn thấy Đoạn Diệc với gương mặt kiều mị âm trầm và đứng trước tấm gương liền hét lớn một tiếng.

Trong lời nói mang theo thiên phú tiên âm sư, nó giống như lôi điện nổ vang làm người ta bừng tỉnh.

- Tanhư thế nào? Ta rất tốt ah, chải đầu này... Có muốn tới đây chải đầu hay không?

Sắc mặt Đoạn Diệc tái nhợt không có chút biểu lộ gì, bờ môi đỏ tươi khép mở lộ ra hàm răng đen kịt, trong mắt mang theo vẻ đùa cợt, trong khi nói chuyện, đôi mắt đen đột nhiên chảy máu tươi, phối hợp với gương mặt trắng nõn quỷ dị nói không nên lời, làm cho mọi người không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi khiếp vía.

- Chải con em ngươi!

Sắc mặt Tử Đồng Bất Hủy trầm xuống, hắn hét lớn một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía Đoạn Diệc.

- Không muốn giết hắn...

Nhìn động tác của hắn dường như đã động sát cơ, Nhiếp Vân vội vàng hô.

Bất kể nói thế nào, Đoạn Diệc chính là thuộc hạ của hắn, bị người khác giết thì hắn thành người cô đơn, hắn không có chút ưu thế nào trong đám người.

Tiếng la còn chưa kết thúc, Nhiếp Vân dừng lại.

Chỉ thấy chưởng lực cuồng bạo của Tử Đồng Bất Hủy đánh tới trước mặt Đoạn Diệc thì thân thể hắn cứ tiến lên như thế, không có dừng lại.

Dựa theo tình huống bình thường, Đoạn Diệc cũng không phải là đối thủ của Tử Đồng Bất Hủy, tại sao có lực lượng cuồng bạo như thế, chỉ có thể trốn tránh và bỏ chạy, hiện tại không né không tránh, tùy ý chưởng lực xuyên qua thân thể, quái dị nói không nên lời.

-
Ah... Tay của ta...

Thời điểm hắn cảm thấy quỷ dị, Tử Đồng Bất Hủy lúc này gào thét một tiếng, trong mắt cũng xuất hiện hoảng sợ.

Mọi người này mới phát hiện hắn công kích Đoạn Diệc chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa, bàn tay Tử Đồng Bất Hủy lúc này chọc vào trong gương giống như lâm vào vũng bùn, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể rút ra.

Tay hắn trong gương hoàn toàn khác với tay của hắn, dĩ nhiên là tay của Đoạn Diệc!

- Ah...

Da đầu mọi người giống như đang tróc ra.

Trải qua những việc vượt qua phạm trù tưởng tượng, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

- Ah... Không nên kéo ta...

Bàn tay trong gương không ngừng múa mai, làm động tác kéo co, không ngừng lôi kéo Tử Đồng Bất Hủy, mặt mũi đày hoảng sợ, thân thể không tự chủ tiến lên phía trước.

Bản thể hắn là hỗn độn thần sơn, lực lượng rung động tam giới, chỉ bằng vào lực lượng, cho dù Nhiếp Vân cũng không thể thắng hắn, hiện tại hắn bị bàn tay kéo vào bên trong, mọi người cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.

- Hắc hắc!

Trong kính xuất hiện dung mạo Tử Đồng Bất Hủy sau khi chết, hai mắt biến thành màu trắng, gương mặt đầy dữ tợn, toàn thân cắm đầy binh khí, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy xuôi, nụ cười gian nịnh rung động linh hồn.

Ầm ầm ầm!

Một đạo hàn mang lập loè.

Cánh tay Tử Đồng Bất Hủy bị chém đứt.

Ngay thời điểm Tử Đồng Bất Hủy sắp bị kéo vào trong gương, Nhiếp Vân ra tay.

Tráng sĩ chặt tay, một kiếm chặt đứt cánh tay của Tử Đồng Bất Hủy.

Đăng đăng đăng đăng!

Tử Đồng Bất Hủy liên tục lui về phía sau vài bước, sắc mặt biến thành trắng bệch, toàn thân hắn như hư thoát, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân mang theo cảm kích.

Hắn cũng biết, nếu như không phải vừa rồi người này quyết định thật nhanh chặt đứt cánh tay của hắn, chỉ sợ hiện tại đã lâm vào trong gương, sinh tử không do chính mình khống chế.

Hô!

Hắn phun ra một ngụm trọc khí, toàn thân nhúc nhích, cánh tay đứt rời mọc ra lần nữa

Tu vi đạt tới cảnh giới như bọn họ, cụt tay trọng sinh cũng không có gì, tối đa hao phí chút ít nguyên khí a.

Xoẹt zoẹt~!

Xoẹt zoẹt~!

Mọi người nhìn thấy Nhiếp Vân quyết đoán liền cảm thấy an tâm, đột nhiên phía trước có tiếng giòn tan vang lên, ngẩng đầu nhìn sang, mọi người cảm thấy sởn gai ốc.

Chỉ thấy hình ảnh muội muội Quỷ Mị Yêu Cơ đang ở trong gương, nàng giơ cánh tay bị cụt của Tử Đồng Bất Hủy lên, sau đó xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ không ngừng ăn nó.

Ăn thịt sống!

Da đầu mọi người như tróc ra ngoài.

Nhiếp Vân vội vàng nhìn sang hai tỷ muội bên kia, quả nhiên nhìn thấy muội muội đứng cách đó không xa, lúc này đã mất đi tung tích.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện