- Vừa rồi bia đá nói bảy người bốn linh hồn, Tử Đồng Bất Hủy là không có linh hồn, điểm ấy chúng ta đã sớm biết rõ, hiện tại lại chết một cũng không có linh hồn, nói cách khác... Trên tấm bia đá tiên đoán có thể nói là chính xác, hoặc trong chúng ta có một người bị giết chết, hoặc là có một người bị âm hồn phụ thể, biến thành khôi lỗi của âm hồn.
Mọi người an tĩnh lại, đột nhiên Bạch Đầu tôn giả vẫn im lặng lên tiếng.
- Ân...
Kỳ thật mọi người đã phân tích ra nhưng không nói chuyện, lúc này mọi người lại cảm thấy nặng nề.
Bảy người bốn linh hồn, hiện tại còn kém một, nếu như tấm bia đá nói không có sai, tất nhiên có một người chết đi hoặc đã có người biến thành âm hồn, cho dù là loại nào cũng làm mọi người áp lực.
Không riêng Nhiếp Vân, những người khác nhìn ra ý cảnh giác trong mắt đối phương, sợ gia hỏa biến thành âm hồn đột nhiên ra tay đánh lén, làm ra hành động quá khích.
- Mọi người không cần khẩn trương, Dự Ngôn Bi có đúng hay không còn chưa dám chắc, cũng có khả năng là âm hồn cố ý lưu lại thủ đoạn làm chúng ta tự loạn trận cước.
Phù Ám Triều do dự lên tiếng.
- Nếu như Dự Ngôn Bi là thực, lời tiên đoán ở nơi khác cũng bỏ đi, nhưng nếu xuất hiện tại đây có thể là thủ đoạn của âm hồn cố ý dùng loại vật này nhiễu loạn tâm trí chúng ta, sau đó lại ra tay đánh chết.
Có kinh nghiệm lần trước, loại chuyện này không phải không có khả năng.
- Mặc kệ có phải là thật hay không, Tử Đồng Bất Hủy đọc tiếp đi.
Nhiếp Vân nói.
Hiện tại không quản nó có phải là thật hay không, chỉ có thể tiếp tục xem tiếp, rốt cuộc tấm bia đá còn ghi lại cái gì.
- Ân!
Tử Đồng Bất Hủy quay đầu tiếp tục nhìn Dự Ngôn Bi.
- Ba không có linh hồn, người đầu tiên sau khi nhìn thấy dự ngôn sẽ tử vong, thứ hai linh nhục hợp nhất, không có linh hồn, thứ ba...
Tử Đồng Bất Hủy nói đến đây dừng lại, đôi mắt mở to.
- Nghe được đoạn thứ nhất tử vong? Nói không phải là muội muội trong Quỷ Mị Yêu Cơ hay sao? Một linh nhục hợp nhất, không phải là Tử Đồng Bất Hủy?
Da đầu mọi người run rẩy.
Trước khi nếu như còn có điều hoài nghi, hiện tại đã không cần.
Muội muội trong Quỷ Mị Yêu Cơ sớm không chết muộn không chết, đọc xong câu đầu tiên sẽ tử vong, Tử Đồng Bất Hủy thân là hỗn độn thần sơn linh nhục hợp nhất nên không có linh hồn, hai điểm này hoàn toàn ứng nghêệm không sai.
- Tử Đồng Bất Hủy trước không vội...
Bàn tay Phù Ám Triều đánh một trảo, binh khí rơi vào lòng bàn tay, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mọi người, lúc này mới khoát khoát tay:
- Tiếp tục đọc đi.
Vạn nhất kẻ bị âm hồn phụ thể bị Dự Ngôn Bi vạch trần lộ ra, thẹn quá hoá giận nên phải làm ra chuẩn bị.
- Người thứ ba thực lực mạnh nhất...
Tử Đồng Bất Hủy tiếp tục thì thầm.
- Thực lực mạnh nhất?
Mọi người không tự chủ nhìn sang Nhiếp Vân và Phù Ám Triều.
Tuy bọn họ đều là cường giả trong Bách Cường Đồ nhưng muốn nói thực lực mạnh nhất chỉ có hai người bọn họ.
Trong mắt Nhiếp Vân mang theo cảnh giác, trong mắt Phù Ám Triều đầy cẩn thận.
Hai câu trước đều ứng nghiệm, nếu như nói câu này cũng ứng nghiệm, đối phương vô cùng có khả năng chính là người bị âm hồn phụ thể.
- Người thứ ba thực lực mạnh nhất, hơn nữa họ Nhiếp...
Tử Đồng Bất Hủy thì thầm.
- Họ Nhiếp?
Da đầu Nhiếp Vân như tróc ra ngoài.
Trong đám người chỉ có hắn họ Nhiếp, nhưng trừ Đoạn Diệc không có người biết rõ, những người khác chỉ biết hắn là Di Tương, họ Di.
Dự Ngôn Bi nói hắn họ Nhiếp, tương đương trực tiếp viết rõ thân phận của hắn, tại sao không khiếp sợ?
Chuyện mình là Nhiếp Vân, Phù Ám Triều cũng không biết, quỷ dị chính là nó xuất hiện trong tấm bia đá, chẳng lẽ thật sự là Dự Ngôn Bi? Thật sự có lời tiên đoán như
vậy sao?
Nhiếp Vân vốn có thần sắc ngưng trọng, hiện tại lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tu vi đạt tới cảnh giới của hắn không đổ mồ hôi, những mồ hôi này là quá mức khẩn trương, tinh thần lực thẩm thấu ra ngoài thân thể mà thành.
Vào lúc tới đây hắn không có lộ ra sơ hở gì, cũng không có người hô tên hắn, tấm bia đá lại đột nhiên xuất hiện họ Nhiếp, chẳng lẽ nói hắn là người không có linh hồn, từ đó làm mọi người khẩn trương.
- Chẳng lẽ đã bị âm hồn phụ thể, ta không phải ta?
Toàn thân băng hàn, tinh thần Nhiếp Vân quét qua toàn thân.
Kiếp trước tại đại lục Phù Thiên, hắn từng gặp qua Yêu tộc lợi hại có thể phụ thể lên thân thể nhân loại, làm cho nhân loại không hề phát giác, thậm chí ý thức của mình vẫn còn nhưng lại bị đối phương thay đổi một cách vô tri vô giác, biến thành trạng thái ta không phải ta, nói cách khác, mặc dù có ý thức của mình nhưng lại làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nó cùng loại với nhân cách phân liệt... Chẳng lẽ mình cũng tao ngộ tình huống như thế?
Tinh thần lực cường đại quét qua toàn thân, cũng không phát hiện cái gì, sắc mặt Nhiếp Vân càng âm trầm.
Sau khi tiến vào nơi đây liên tục gặp phải chuyện quỷ dị khó lòng phòng bị, rốt cuộc hắn bị phụ thể lúc nào mà không biết?
- Tuệ kiếm, trảm!
Tĩnh hạ tâm lai, không thèm nghĩ những chuyện này nữa, tuệ kiếm xuất hiện trong thức hải của Nhiếp Vân sau đó nó lại chặt đứt tất cả cảm xúc mặt trái.
Bởi vì tâm tình hoảng sợ rất dễ dàng bị tai hoạ xâm lấn, loại tình huống này phải mau chóng bài trừ mới có thể tìm ra kẻ thiết kế chuyện này.
- Họ Nhiếp? Trong chúng ta đâu có ai họ Nhiếp?
- Chẳng lẽ lời tiên đoán sai lầm?
Nghe được Tử Đồng Bất Hủy nói thế, đám người Phù Ám Triều đều sững sờ.
Họ Nhiếp, trong đám người không có, không phải là lời tiên đoán trên Dự Ngôn Bi sai lầm chứ?
- Ah...
Thời điểm mọi người còn chưa dứt lời, sắc mặt Đoạn Diệc vàng như nến và sợ hãi nhìn Nhiếp Vân, không ngừng lui về phía sau, hắn há hốc mồm muốn nói lại thôi.
Người khác chỉ biết người trước mắt là Di Tương, hắn lại biết đối phương là Nhiếp Vân, lời tiên đoán Dự Ngôn Bi nói là người họ Nhiếp, không phải là hắn?
Đoạn Diệc sinh ra hoảng sợ, sợ tới mức nói không nên lời.
- Ngươi... Không phải Di Tương? Rốt cuộc ngươi là ai?
Đám người Phù Ám Triều không ngốc, nhìn thấy biểu lộ của Đoạn Diệc thì làm sao không biết có gì chứ, ca đám hét lớn một tiếng, bọn họ cầm binh khí trong tay nhìn hắn.
- Cao thủ họ Nhiếp, trên Bách Cường Đồ có một người là Nhiếp Vân, ngươi không phải là Nhiếp Vân chứ?
Bạch Đầu tôn giả dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn sang, bàn tay như lợi trảo, hàn quang lập lòe.