Vô Tận Đan Điền

Quỷ U tôn giả (1)


trước sau

Lực kéo này quá lớn, mặc dù hắn có được Phượng Hoàng chi dực cũng cảm thấy khó có thể đối kháng.

- Thanh Lưu Quang này giao ngươi sử dụng trước.

Do dự một lúc, Nhiếp Vân giao Lưu Quang cho Đoạn Diệc.

Thạch lương này quá nguy hiểm, chính mình còn có thể đối kháng, Đoạn Diệc cũng có chút khó khăn, giao Lưu Quang cho hắn sử dụng, tăng thêm sức chiến đấu của hai người, cũng tương đương đang giúp mình.

- Vâng!

Trong mắt mang theo cảm kích, Đoạn Diệc vội vàng tiếp nhận trường thương.

Có một kiện chúa tể thần binh nên khí thế của hắn đã khác trước.

Không có chúa tể thần binh hắn vẫn có thể xếp thứ sáu mươi bốn trên Bách Cường Đồ, đủ thấy thực lực của hắn rất mạnh, lúc này có được binh khí cho nên thực lực gia tăng không ít.

Thấy khí thế của Đoạn Diệc cải biến, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu, trường kiếm chúa tể thần binh xuát hiện trong tay phải, tay trái của điện quang vờn quanh, hắn đi từng bước về phía trước.

Thạch lương nhìn không thấy cuối cùng, đám người Phù Ám Triều vừa rồi cũng mất đi tung tích, nhìn chỉ thấy màu đen hoang vu, dường như đi qua thông đạo địa ngục nên mọi người có cảm giác khủng hoảng.

Tâm lý, linh hồn, thân thể bị cây cầu hẹp áp bức, thực lực hơi yếu sẽ không thể kiên trì nổi, rơi vào phía dưới biến thành âm hồn.

Ô ô ô ô!

Hai người một trước một sau đi vài bước, đột nhiên trên cầu có âm thanh nức nở nghẹn ngào, đột nhiên hai âm hồn trên lưng mang cánh xuất hiện bên cạnh, trong mắt mang theo lãnh ý, trong tay cầm xiên thép như cây nĩa, cảm giác quỷ dị không tệ.

Vèo!

Vào lúc muốn ra tay đối phó hai người, nghe sau lưng có gió lạnh thổi qua, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang, phía sau có hai gia hỏa giống như thế, gương mặt thê lãnh đáng sợ, tùy thời sẽ động thủ.

Bốn đầu âm hồn này có thực lực nửa bước chúa tể đại tam trọng đỉnh phong, mỗi con đều mạnh hơn Đoạn Diệc, phối hợp với hoàn cảnh đặc thù chung quanh biến thành khủng bố vô cùng, ngay cả Nhiếp cũng có cảm giác áp lực tăng gấp đôi, sắc mặt khó coi.

- Khặc khặc, các ngươi có thể thông qua Vạn Linh Hải, có chút vượt qua ta dự kiến, vận may nằm ở đây, nơi đây sẽ là nơi táng thân của hai người các ngươi, không cần lo lắng, tử vong rất nhanh, các ngươi lập tức trở thành mỹ thực tươi mới trong miệng của ta!

Đi đầu một đầu âm hồn khặc khặc cười, âm thanh rét thấu xương, lại để cho người cảm thấy lưng phát lạnh.

- Vạn Linh Hải? Trước kia nơi này gọi là Vạn Linh Hải?

Không để ý tới đối phương hung hăng càn quấy, Nhiếp Vân nói.

- Không sai, Vạn Linh Hải, khắp nơi đều là âm hồn, những âm hồn này đã vỡ vụn và biến thành linh khí thâần khiết, vô màu vô hình, chỉ cần hấp thu linh khí, sẽ trúng chiêu lâm vào ảo cảnh, vốn có ý định để các ngươi tự giết lẫn nhau sau đó lại giải quyết, không nghĩ tới ngươi đã tỉnh táo lại, hủy diệt tấm bia đá, quả thực tội không thể tha thứ!

Âm hồn hừ lạnh.

Vào lúc này Nhiếp Vân mới hiểu ra.

Khó trách thực lực mạnh như hắn cũng không biết trúng chiêu lúc nào, thì ra những âm hồn này biến thành linh khí, nghĩ lại cũng hiểu ra, chỉ sợ có chút âm hồn không chịu cô đơn ý định chạy đi, kết quả bị tam giới lôi đình trừng phạt nên đánh vỡ.

Tuy hồn khí nghiền nát nhưng oán niệm không có biến mất, hơn nữa nương theo số người tiến vào càng nhiều, tích lũy cũng càng nhiều, thời gian dài sẽ biến thành như hiện tại.

Chỉ cần có người đi vào trong đó, tinh thần sẽ không tự chủ mà bị ảnh hưởng.

Cho dù linh hồn đạt tới cấp chúa tể cũng không thể tránh khỏi trúng chiêu.

Đương nhiên, nếu là chúa tể thật sự, những linh khí âm hồn này không làm tổn thương được bọn họ, bởi vì chúa tể chân chính đã có đại đạo viên mãn, toàn thân hình thành khí tràng đặc thù tự nhiên, những linh khí
này tuy quỷ dị nhưng không cách nào làm cho đối phương lâm vào ảo cảnh.

- Nếu trong linh khí chứa oán khí, không hấp thu linh khí chẳng phải xong?

Biết rõ xảy ra chuyện gì, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động và khóa chặt liên hệ thân thể với bên ngoài.

Tu vi đạt tới cảnh giới như hắn, cho dù không tận lực hấp thu linh khí, thân thể sẽ tự động thôn phệ duy trì tiêu hao bình thường, nó đã hình thành bản năng.

Đổi lại người khác dừng liên hệ với bên ngoài chỉ có thể tiêu hao lực lượng trong cơ thể, sẽ rất bị động, cũng giống như trong thần chi di tích, có thể tiết kiệm sử dụng lực lượng, Nhiếp Vân thì khác, hắn có thể vận chuyển nguyên khí đan điền, lực lượng vô cùng vô tận, cho dù không hấp thu linh khí bên ngoài cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

- Khặc khặc, hiện tại đình chỉ hấp thu linh khí đã muộn, động thủ!

Âm hồn nói chuyện nhìn thấy hành động của Nhiếp Vân liền cười lạnh, nó cầm cây nĩa trong tay tấn công.

Động bạn của nó nghe lệnh và tiến thẳng về phía trước, lưỡng không biết nĩa thép mang theo thê lương hàn ý, lúc này xuất hiện trước mắt.

- Muốn giết ta phải xem tài năng.

Nếu chỉ là chiến đấu, Nhiếp Vân không sợ chút nào, hất tay áo lên, một đạo tật phong sinh ra, trường kiếm chúa tể thần binh tỏa sáng và có lôi đình quấn quanh, từ đó cả thạch lương như biến thành lôi hải.

Đùng đùng (*không dứt)!

Lôi đình phá tà, tất cả tà mị chung quanh chấn động không thôi, nĩa thép của hai âm hồn bị ngăn cản bên ngoài.

- Có thể chứa tam giới lôi đình trong thân thể, quả nhiên ngươi có chút thủ đoạn, nếu chỉ có năng lực này thì ngươi chết đi.

Âm hồn nói chuyện lúc trước nhìn thấy thân kiếm Nhiếp Vân xuất hiện lôi đình, nó sững sờ sau đó tươi cười âm hiểm.

Xem ra nó sớm biết rõ hắn có thể thi triển lôi đình cho nên không có sợ hãi.

Ông!

Khi nó nhe răng cười, hai cây nĩa thép giao thoa với nhau sau đó một đám sương mù màu đen xuất hiện, chung xoay tròn nhanh chóng và hình thành lỗ đen đặc thù.

Trên mũi kiếm của Nhiếp Vân có lôi đình khắc chế tà ma thật lớn va chạm với lỗ đen, lỗ đen như một vũng nước đục ngầu xâm nhiễm lôi điện, làm lôi điện không còn lực lượng gì.

- Liên Nguyệt kiếm thuật! Nhất Kiếm Thốn Đoạn!

Thấy lực lượng lôi điện bị lỗ đen ô nhiễm, Nhiếp Vân cầm trường kiếm chúa tể thần binh trong tay vẽ một cái, không gian chung quanh vỡ vụn từng khúc, lúc này kiếm khí bay ra khỏi thân kiếm và lan tràn sang chung quanh.

Lúc trước sáng chế chiêu cuối cùng trong Liên Nguyệt kiếm, trải qua thực lực hiện tại thi triển, uy lực không phải trước kia có thể so sánh.

Một kiếm này nhìn như nhẹ nhàng, cũng không quá nhanh nhưng làm người ta không thể trốn tránh, dường như cả thế giới đều bị một kiếm của hắn bao phủ.

- Đây là kiếm chiêu gì?

Hai đại âm hồn bị kiếm chiêu bao phủ cho nên sững sờ, trong ánh mắt không còn mang theo đùa cợt, trái lại biến thành hoảng sợ nồng đậm.&

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện