- Các hạ muốn vào chiến trường tam giới sao? Làm phiền đem lai lịch thân phận báo lên một chút.
Vương Tử Kiệt cười nói.
- Ghi danh? Trước đó không phải là không có quy củ này hay sao?
Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.
Trước đó chiến trường mở ra, thoáng cái có nhiều người vọt vào như vậy, cũng không thấy có người ghi danh. Sao lần này lại đột nhiên có quy củ này chứ?
- Trước đó quả thực không cần ghi danh, nhưng lần này khác với trước kia, ghi danh cũng chỉ là ghi tên tuổi, thân phận của những người không có tư cách mà thôi…
Vương Tử Kiệt giải thích.
- Vậy cũng được, ta tên là... Vân Đồng! Đến từ Tà Nguyệt Chí Tôn vực! Chỉ là một tán tu mà thôi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Trải qua chiến đấu với Kiền Huyết lão tổ. Tên tuổi của hắn nhất định đã rất lớn, bây giờ còn chưa tiến vào chiến trường tam giới cho nên hắn cũng không muốn để cho người khác biết được.
Nếu không, làm thế nào rời khỏi được chiến trường tam giới, làm thế nào lại chạy trốn được trong tay tam đại Chúa Tể, coi như là hắn cũng không thể giải thích rõ được.
- Vân Đồng... Được rồi, vào đi!
Thấy cái tên này mình chưa từng nghe nói qua, Vương Tử Kiệt lập tức mất đi hứng thú.
Thật ra bọn hắn thủ hộ ở chỗ này là vì làm theo lệnh của Tam Giới thành, khảo nghiệm có cách hay không chẳng qua chỉ là lời nói cho có. Quan trọng nhất là lôi kéo nhân mạch, ghi chép những người có thực lực mạnh mẽ, như vậy khi đề bảng top một trăm càng thêm xác thực.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân thấy đối phương không làm khó xử nữa cũng khẽ thở dài. Trong nháy mắt đã bay vào bên trong.
- Đại nhân, Vân Đồng này còn ghi danh nữa không?
Thấy hắn rời đi, một cái thuộc hạ tới gần rồi hỏi.
- Còn ghi danh cái gì chứ? Loại người như vậy bình thường còn không biết chết lúc nào, tới chiến trường tam giới cũng chỉ là làm con tốt thí mà thôi, không cần để ý tới!
Một người sau lưng Vương Tử Kiệt nói.
- Ồ? Vậy thì không ghi!
Đối thoại và động tác của hai tên thuộc hạ, Vương Tử Kiệt cũng không để ý. Chẳng qua là lúc này trong lòng hắn đang có một loại cảm giác cổ quái, dường như hắn đã gặp qua Vân Đồng này ở nơi nào đó vậy.
- Không cần nghĩ ngợi làm gì. Cho dù có gặp nhất định cũng không lợi hại bao nhiêu, nếu như lợi hại mà nói, không thể nào ta không nhận ra được.
Lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa. Tay lại lấy ra một quyển sổ màu vàng, sau đó phát cho mọi người.
- Đặc điểm của những người này nhất định phải nhớ kỹ cho ta, vạn nhất bọn họ tới phải hòa ái đối đã. Ngàn vạn lần không thể vọng động, hơn nữa phải báo cho ta biết trước tiên, biết chưa?
Trên quyển sổ có ghi chép tên một số người đặc thù, tất cả đều là chữ vàng, vô cùng bắt mắt.
- Đại nhân, những người này rốt cuộc là ai? Sao lại khiến đại nhân coi trọng như vậy?
Một tên thuộc hạ có chút không hiểu.
Bởi vì đại nhân trước mắt này của hắn mặc dù không có tên trong top một trăm, thế nhưng thực lực chân chính,tuyệt đối ở trong top ba mươi. Thậm chí còn ở top đầu hơn, khiến cho người mạnh như vậy như vậy phải kiêng kỵ, rốt cuộc là những nhân vật nào chứ?
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao, những người này đều là Chúa Tể!
Vương Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng.
- Chúa Tể?
Tên thuộc hạ này thiếu chút nữa không có giữ được quyển sổ trên tay.
- Không sai, sư tôn đại nhân của ta đã tiến vào chiến trường tam giới. Mục đích người bảo chúng ta thủ hộ ở chỗ này cũng không phải là điều tra một ít người vo dụng. Người muốn biết rốt cuộc x chiến trường tam giới mở ra v có bao nhiêu cường giả Chúa Tể tiến vào trong. Như vậy cũng có thể phòng ngừa trước, bố trí ra thủ đoạn tương ứng!
Vương Tử Kiệt nói.
- Thì ra là như vậy!
Tới giờ mọi
người mới hiểu ra, cả đám đồng thời gật đầu.
Trước đó bọn họ rất khó hiểu vì sao mình phải thủ hộ ở bên ngoài, hóa ra là có chủ ý này.
- Được rồi, nếu tất cả đã biết rồi thì để tâm cho ta. Không được để cho Chúa Tể tiến vào mà không biết! Đi làm việc đi!
Vương Tử Kiệt không nói thêm nữa, thân thể nhoáng một cái đã trở lại vị trí của mình.
Sưu!
Đối với mục đích của bọn họ, Nhiếp Vân cũng không để ý tới, hắn cũng lười để ý tới. Lần nữa tiến vào chiến trường tam giới, hắn lập tức cảm thấy bản thân không còn bị chèn ép như trước nữa.
Trước kia cho dù linh hồn cấp Chúa Tể của hắn lan tràn ở chỗ này nhiều nhất cũng chỉ có thể quét qua mấy vạn thước. Mà bây giờ, hoàn toàn có thể quét mấy vạn dặm, mấy chục vạn dặm!
- Đạt tới cấp bậc Chúa Tể so với lúc không có đạt tới cấp bậc Chúa Tể quả thật là một cái hào rộng to lớn, không thể so sánh được a.
Cảm nhận được tình huống như vậy, Nhiếp Vân cảm khái một câu.
Chúa Tể và không phải là Chúa Tể, giữa song phương có tầng thứ sinh mạng khác biệt. Cho dù có linh hồn tương đương cấp bậc Chúa Tể cũng có thể thi triển ra hiệu quả hoàn toàn khác biệt. Hiện tại xem ra quả nhiên là thế.
Mặc dù hắn không có đạt tới ba nghìn đầu đại đạo viên mãn, thế nhưng nạp vật thế giới trong cơ thể lột xác thành Chí Tôn vực, sức chiến đấu chân chính, đã có thể so sánh được với Chúa Tể, tầng thứ sinh mạng đã được lột xác.
- Trực tiếp đi Thiên Xu đình a!
Tìm đám người Kiền Huyết lão tổ báo thù cũng không phải là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này. Quan trọng nhất chính là mau chóng sớm hoàn thành lời nhờ vả của đệ đệ, tìm được Tam Giới Chi Tâm. Lúc này hắn cũng không ngừng lại mà tìm phương hướng, sau đó bay vút về phía Thiên Xu đình mà đi.
Tốc độ của Nhiếp Vân không tính là quá nhanh, có chút giống như tản bộ, thế nhưng thân ảnh hơi phập phồng một chút đã nhanh chóng biến mất.
Cho dù trên động tác không có chỗ gì là đặc biệt, thế nhưng nếu như Chúa Tể cường giả tới đây, nhất định có thể nhìn ra cước bộ của hắn đều được tính tonas, vừa vặn tránh qua tất cả những chỗ nguy hiểm, đi thẳng tới phía Thiên Xu đình.
Đây đã không phải là khống chế lực lượng, mà là quan sát đối với đại cục.
Nếu cứ đi như vậy, hoàn toàn có thể dùng thời gian ngắn nhất đi tới được Thiên Xu đình, hơn nữa lại còn là an toàn nhất!
- Thân pháp thật nhanh, vị tiểu huynh đệ này cũng đi tới Thiên Xu đình hay sao?
Trong lúc đang đi về phía trước, khi hắn mới vừa bay qua một ngọn núi lớn thì đã nghe được một tiếng cười vang lên, ngay sau đó có mấy bóng người đi tới.
Tất cả mấy người này đều mặc cùng một loại phục sức, cơ bắp trên người phình to, ánh mắt mỗi người tựa như kiêu ưng, khí chất bất phàm.