Sưu! Sưu!
Trong khi Nhiếp Vân đang đứng ở phía trên khe nứt cẩn thận quan sát thì trong lòng đột nhiên chấn động một cái. Một đạo thanh âm vang vọng bên tai.
- Có người đến!
Trong lòng chấn động, bàn tay nhẹ nhàng chộp một trảo, lập tức thi triển ra Ma Luyện đại kết giới, cả người cứng lại thành một điểm. Lập tức biến mất tại chỗ, nơi hắn biến mất, cho dù là cường giả Chúa Tể cũng khó có thể phát hiện ra được.
Sưu sưu!
Vừa mới ẩn nấp thân thể xong thì đã thấy trước mắt có quang mang lập lòe, là hai bóng người đang bay tới.
- Là bọn hắn?
Ẩn nấp ở trong kết giới, Nhiếp Vân lặng lẽ nhìn qua. Hai người xuất hiện ở trước mắt này, không ngờ hắn lại nhận biết được.
Hoàng đế Vĩnh Dạ vương triều!
Lúc này đã quá nửa đêm, hắn ta còn tới đây làm gì? Hơn nữa nhìn dáng vẻ quen thuộc của hắn, chẳng lẽ đã sớm biết sự tồn tại của khe nứt này hay sao?
Hoàng đế Vĩnh Dạ vương triều dừng lại, người đi theo phía sau hắn cũng dừng lại. Đây cũng là người khi yến hội Nhiếp Vân đã từng gặp. Là một vị đại thần cực kỳ trung thành, gọi Ung Chiêu, là một vị cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng.
- Được rồi, dừng lại ở nơi này đi!
Vĩnh Dạ hoàng đế đi tới bên cạnh khe hở, lại nhìn trái phải một vòng, cũng không có phát hiện ra điều gì bất thường. Cả người hắn lơ lửng trên không trung.
- Vâng, bệ hạ!
Ung Chiêu gật đầu, bàn tay chộp một trảo, một mảnh mây đen lập tức từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra, rậm rạp chằng chịt lan tràn ra chung quanh.
- Đây là thứ gì?
Thấy đối phương một hơi ném ra nhiều thứ như vậy, Nhiếp Vân sửng sốt một chút. Sau khi nhìn thấy rõ cụ thể là cái gì thì da đầu hắn run lên, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng!
Không ngờ đều là thi thể!
Ung Chiêu kia ném ra mấy trăm vạn cỗ thi thể chằng chịt rậm rạp. Mỗi một cỗ thi thể lạnh như băng, vừa nhìn một cái cũng đã biết không biết những người này đã chết bao lâu rồi.
- Bắt đầu đi!
Thấy những thi thể này, trên mặt Vĩnh Dạ hoàng đế không có chút biểu tình nào, ngón tay điểm về phía trước một chút. Một cái vật hình dáng giống như lô đỉnh to lớn xuất hiện ở trên tảng đá gần khe nứt.
Hừng hực!
Búng ngón tay một cái, một đoàn hỏa diễm nóng bỏng hừng hực thiêu đốt trên lô đỉnh, thế lửa ngập trời.
Tí tách két!
Nhẹ nhàng chộp một trảo.Thi thể ngập trời bay về phía lô đỉnh, dưới hỏa diễm nóng bỏng thiêu đốt, lập tức biến thành từng đạo khói xanh nồng đậm.
Vĩnh Dạ hoàng đế bệ hạ và đại thần hắn tín nhiệm nhất, hơn nửa đêm không ngủ lại chạy tới nơi này đốt thi thể!
Chuyện này... Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nhìn một màn này ở trong mắt, cũng may thực lực Nhiếp Vân mạnh mẽ, tâm trí kiên định. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được nổi, cảm thấy quỷ dị không nói nên lời.
- Ồ? Chẳng lẽ thiêu đốt những thi thể này là có thể gia cố phong ấn?
Nghi ngờ một lát, Nhiếp Vân nhìn ra chỗ không giống bình thường.
Những thi thể bị lô đỉnh thiêu đốt, toàn bộ đều biến thành khói xanh đặc thù, khói xanh và phong ấn trên khe nứt dung hợp lại, lập tức kết hợp chặt chẽ, tuy hai mà một.
Khí tức trước đó còn nhộn nhạo khiến cho người ta khiếp đảm, sau khi khói xanh và phong ấn dung hợp sau, cổ khí tức này lập tức trở nên phai nhạt, giống như phong ấn đã được lần nữa gia cố.
Thiêu đốt thi thể gia cố phong ấn...
Nhiếp Vân càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu.
- Bệ hạ. Đám người Phù Ám Triều hôm nay tới đây không phải là biết sự tồn tại của khe nứt này, có tâm gây rối đó chứ?
Duy trì im lặng một hồi, Ung Chiêu hỏi.
- Rất có thể, đề phòng là được. Thực lực đám người Phù Ám Triều đều không yếu, nếu như xông vào, chỉ có thể cưỡng ép xuất thủ ngăn cản mà thôi!
Vĩnh Dạ hoàng đế chậm rãi nói.
- Vâng. Thần đã phái người đề
phòng bọn họ, nếu như quả thật bọn họ có hành động gì thì sẽ trực tiếp nói cho thần biết! Như vậy cũng có thể chuẩn bị trước được!
Ung Chiêu nói.
- Làm rất tốt, trong năm người này Phù Ám Triều là lợi hại nhất, thực lực mạnh nhất, chủ yếu đề phòng hắn là được! Những người khác chưa đủ để gây sợ hãi!
Vĩnh Dạ hoàng đế khoát tay nói.
- Đúng rồi, bệ hạ, Vân Đồng kia sao thần chưa từng nghe nói qua? Có thể đi cùng đám người Phù Ám Triều, thực lực chắc có lẽ sẽ không kém a. Nhưng mà ta dò xét nhiều lần, không có phát hiện ra cái gì. Không biết là hắn ngụy trang quá tốt, hay là thực lực của hắn thực sự quá kém!
Ung Chiêu nhớ tới người thiếu niên kia trong đám người cho nên mới hỏi một câu.
- Người này không cần quá để ý, cũng không tính là cao thủ gì. Nhìn dáng vẻ của hắn, nếu như thực sự động thủ, có thể trực tiếp đánh chết!
Vĩnh Dạ hoàng đế nhớ tới Nhiếp Vân, cũng không thèm để ý mà nói một câu.
- Vâng!
Đối với phán đoán của đế hoàng, Ung Chiêu tin tưởng vô điều kiện. Hắn nhìn phong ấn phía dưới một cái, trong mắt tràn ngập vẻ kỳ quái, hỏi:
- Bệ hạ, vì sao chúng ta phải gia cố phong ấn này, phía dưới này rốt cuộc có cái gì chứ?
- Ta cũng không biết nó là cái gì, đây là lệnh mà Hỗn Độn vương tự mình ra cho ta, cụ thể là cái gì, hắn không nói, ta cũng không dám hỏi. Ta chỉ biết nó dính tới bí mật rất lớn. Tốt nhất không nên hiếu kỳ, nếu không, cho dù có chết cũng không biết mình chết như thế nào!
Sắc mặt Vĩnh Dạ hoàng đế ngưng trọng nói một câu.
- Vâng!
Ung Chiêu không hỏi thêm nữa mà cẩn thận gật đầu một cái.
Hai người lại tùy tiện trò chuyện mấy câu rồi tiếp tục đốt thi thể.
Uy lực của lô đỉnh rất lớn, tốc độ thiêu đốt cũng rất nhanh,v trước mắt tuy nhiều, thế nhưng không bao lâu đã gần hết.
Sưu!
Sau khi thiêu đốt xong cỗ thi thể cuối cùng, khói xanh dung nhập vào trong phong ấn, hoàn toàn ngưng đọng ở bên trong.
- Đi thôi, chuyện ngày hôm nay, không được nói cho bất kỳ người nào. Nếu không, ngươi đã biết hậu quả rồi đó!
Trước khi đi, Vĩnh Dạ hoàng đế lại lần nữa nói một câu.
- Vâng!
Ung Chiêu lập tức vội vàng gật đầu, theo sát ở sau lưng hoàng đế, bay đi ra phía ngoài, một lát sau hai người đã biến mất không còn tung tích.
Hai người vừa đi, Nhiếp Vân lập tức từ trong Ma Luyện đại kết giới đi ra, ánh mắt càng thêm cổ quái.
Quân thần hai người nửa đêm chạy tới thiêu đốt thi thể gia cố phong ấn, lại là Hỗn Độn vương tự mình ra lệnh, Hỗn Độn vương bảo bọn hắn làm như vậy là vì cái gì?
- Chẳng lẽ... Đúng như Phù Ám Triều phrong đoán, bên trong này phong ấn chín đầu Ngụy bản nguyên đại đạo của Tu La Chí Tôn vực, vì phòng ngừa đại đạo chạy ra ngoài cho nên cố ý dùng khí tức tĩnh mịch che giấu hay sao?
Nhiếp Vân lập tức nghĩ tới một loại khả năng.