Nếu như thực lực không đủ, vọt đi đầu cũng là chết nhanh nhất. Núp ở phía sau, nhân cơ hội kiếm lợi, có thể nhặt được chỗ tốt là tốt nhất, không nhặt được cũng không sao, đây mới là thủ đoạn bảo toàn tính mạng.
- Huynh đệ, vậy coi như nói xong, một lát nữa chúng ta cùng đi. Chớ bỏ rơi ta đó!
Rốt cuộc Đào Huân cũng tìm được một người đồng cam cộng khổ, hắn vội vàng thành khẩn nói.
- Được, chúng ta đi cùng nhau!
Nhiếp Vân đang nói chuyện thì đột nhiên mặt đất chấn động một trận. Bầu trời bên ngoài giống như xuất hiện ánh nắng chiều, ánh sáng màu đỏ chiếu rọi tứ phương.
- Tam giới ma bàn lập tức sẽ mở ra! Ta có Tầm Lệnh phù, tốt nhất mọi người nên đi theo sau lưng ta!
Vĩnh Dạ hoàng đế kêu lên một tiếng rồi bay thẳng ra phía ngoài.
Mọi người đồng thanh ứng tiếng rồi nuối đuôi đi theo sau lưng hắn.
Đi ra khỏi phòng. Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài có ánh nắng đỏ rực ngập trời, trên bầu trời xa xăm một cái mặt trời đỏ xuất hiện, phát ra thanh âm cót két như là cối xay. Tựa như ngay cả thiên địa cũng bị nó xay nhỏ ra.
- Đây chính là Tam giới ma bàn, cần phải có Tầm Lệnh phù mới có thể mở ra cánh cửa đi vào. Chúng ta đi theo sau lưng, nếu không, sợ rằng cũng không vào được bên trong!
Hai mắt Đào Huân sáng lên.
- Đi!
Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà theo sát phía sau mọi người đi về phía trước.
Tam giới ma bàn giống như một phần mộ to lớn vậy. Muốn đi vào trong đó, đầu tiên phải có Tầm Lệnh phù, đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Phù Ám Triều lại tìm kiếm khắp nơi.
Một khi Tầm Lệnh phù mở cánh của ra, bất kỳ người nào cũng có thể tiến vào. Bất quá, muốn tìm được Hỗn Độn vương phù lệnh ẩn nấp ở bên trong đó, nhất định phải tiến vào chỗ trọng yếu nhất, mà chỗ này, còn cần Tầm Lệnh phù phụ trợ.
Bất quá, nhiều người như vậy, rất nhiều người đều biết bản thân không có gì hy vọng gì với Hỗn Độn vương phù lệnh, phần lớn đều là vì bảo vật trong Tam giới ma bàn mà tới. Người chân chính muốn Hỗn Độn vương phù lệnh đều là một ít thế lực lớn, hoặc là siêu cấp cường giả thực lực cực mạnh.
Rất nhanh mọi người đã đi tới bên cạnh Tam giới ma bàn.
Ma bàn to lớn giống như viên cầu lẳng lặng treo lơ lửng trên không trung, tản mát ra quang mang chói mắt, tiết lộ ra uy áp và khí thế khiến cho người ta hít thở dồn dập.
- Tam Giới Chi Tâm tuyệt đối ở trong này...
Cảm nhận được khí tức trước mắt, Nhiếp Vân lập tức biết rõ, nhất định Tam Giới Chi Tâm ở trong nơi gọi là Tam giới ma bàn này, trong lòng hắn cũng không khỏi có chút kích động.
Mục đích chủ yếu hắn tới chiến trường tam giới chính là vì tìm Tam Giới Chi Tâm. Bây giờ biết nó đang ở trước mắt, trong lòng khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
- Ngụy Vĩnh Dạ, chúng ta đều có Tầm Lệnh phù, không bằng liên thủ mở cửa đi vào ra đi!
Đáp xuống bên cạnh Tam giới ma bàn, Nhiếp Vân tìm một hồi, cũng không có phát hiện cửa vào. Trong lúc hắn đang nghi ngờ thì đã nghe được một đạo thanh âm vang vọng. Thanh âm vang tận mây xanh.
Ngụy Vĩnh Dạ chính là tên của Vĩnh Dạ hoàng đế.
- Được!
Vĩnh Dạ hoàng đế lên tiếng đáp ứng rồi bay về phía trước, rất nhanh phía dưới Tam giới ma bàn đã có mấy người hội tụ lại, trôi lơ lửng. Mỗi một người đều có thực lực cực mạnh, cũng có vị trí nhất định ở trong Bách Cường bảng.
- Lại còn có người quen cũ...
Nhìn thấy mấy người hội tụ, Nhiếp Vân cười khẽ một tiếng. Bởi vì bên trong lại còn có người quen cũ của hắn, Kiền Huyết hoàng đế kia cũng ở trong đó!
Bây giờ mở ra Tam giới ma bàn, không thể tìm
bọn họ báo thù, chờ tiến vào trong đó, trước tiên đem người này giết rồi lại nói sau. Chỉ cần giết hắn ta, hắn không tin Kiền Huyết lão tổ không xuất hiện!
Tầm Lệnh phù tổng cộng có tám khỏa, chỉ cần gom đủ bốn khỏa là có thể mở ra cánh cửa Tam giới ma bàn, cho nên Nhiếp Vân cũng không có đem Tầm Lệnh phù trong tay lấy ra, mà chỉ lẳng lặng ở bên cạnh đó nhìn vào bọn họ.
Bốn khỏa phù lục lơ lửng, tản mát ra quang mang màu vàng huy hoang. Tiếp xúc với Tam giới ma bàn trên không trung, trong lúc nhất thời thiên địa rung động, nhật nguyệt vô quang. Tiếng nổ vang kịch liệt vang vọng, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy lỗ tai mình như bị điếc đặc đi.
Sưu Sưu!
Cánh cửa cực lớn ầm ầm mở ra.
- Đi!
Đám người Vĩnh Dạ hoàng đế đều cầm Tầm Lệnh phù của mình ở trong lòng bàn tay, bay thẳng về phía cửa lớn.
Những người ở chung quanh cũng không dám do dự, nhanh chóng tiến vào theo.
- Chủ nhân...
Đám người Phù Ám Triều bị một đám người vây quanh, chỗ đứng so với Nhiếp Vân còn gần trước nhiều.
- Các ngươi đi vào trước đi, đến lúc đó ta sẽ đi tìm các ngươi!
Nhiếp Vân truyền âm phân phó một câu.
- Được!
Phù Ám Triều cũng không nói nhiều mà nhanh chóng đi về phía trước trước, rất nhanh đã tiến vào Tam giới ma bàn.
Thấy bọn họ rời đi, Nhiếp Vân không chút hoang mang bay đi theo phía sau.
- Huynh đệ, đừng có bỏ rơi ra, chúng ta đi cùng nhau a.
Đào Huân lập tức đi theo.
Cánh cửa lớn phía sau Tam giới ma bàn sau là một cái hành lang thẳng tắp, dài rộng vài trăm thước. Ở bốn phương có vô số các loại phù điêu, vừa mới tiến vào trong đó đã có một cỗ khí tức nguy nga đập vào mặt, khiến cho người ta từ sâu trong lòng không khỏi cảm thấy nhỏ bé.
Ngẩng đầu nhìn qua chỗ phù điêu, những thứ này lại tương tự với phù điêu đại đạo ở Tam Giới thành, quan sát thời gian dài rất có trợ giúp đối với lý giải đại đạo.
- Đây là thứ tốt nha...
Nhìn một hồi, hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Tu luyện giả tiến vào nơi này phần lớn đã sớm biết những phù điêu đại đạo này. Bọn hắn nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp rời đi, muốn nhanh chóng tiến vào trong đó tìm bảo vật một chút. Trên thực tế đối với Nhiếp Vân mà nói, những phù điêu này mới thật sự là bảo vật!
Cho dù là bên trong có đồ tốt, cho dù là thần binh Chúa Tể cũng không trân quý bằng những phù điêu này.
Nội dung phù điêu sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu giảng giải ý nghĩa của ba nghìn đại đạo, quan sát lâu dài, cho dù không có cách nào trở thành cường giả Chúa Tể. Thế nhưng muốn trở thành cường giả bán bộ Chúa Tể đại tam trọng hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo cũng không khó lắm!
- Phục chế!
Vừa tiến về phía trước vừa nhìn phù điêu trên vách tường, tinh thần khẽ động một cái, trong nạp vật thế giới lập tức xuất hiện hành lang giống như ở đây.