Nếu như đi tìm đối phương mà nói, sẽ rất phiền toái, để cho đối phương tới tìm mình, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.
Từ lần trước sau khi bị Kiền Huyết lão tổ vây công, hắn đã biết ba đại tông môn nhất định cũng đã có đặc thù liên lạc, cho nên cũng không cần phải nói rõ, để cho đối phương làm thay là được.
- Thật là phách lối, ngươi qua được cửa ải chúng ta rồi hãy nói!
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, Giang Hào cười lạnh một tiếng. Hai tay chập lại, thần binh Chúa Tể trên bầu trời nhất thời bổ xuống, không gian trước mắt vỡ nát, tạo thành quang mang thất thải đánh tới trước mặt.
- Cùng nhau động thủ đi!
Thạch Dương gào thét, theo sát ở phía sau rồi xuất thủ.
Thần binh Chúa Tể trong tay hắn xoay tròng giống như bánh xe, mạnh mẽ càn quét ra, đem toàn bộ không gian xé nát thành hai mảnh.
- Hắc hắc, để cho hắn chết đi!
Ứng Thiên Triệu giương cung lên, nhẹ nhàng kéo một cái. Trong không gian lập tức liên tiếp vang vọng tiếng ông ông, một mũi tên đen nhánh mà quỷ dị xuất hiện ở trên trường cung, sưu một cái đã bắn ra. Nhanh chóng như là lưu tinh vậy.
Trường cung phá nguyệt, mũi tên diệu không!
Phá Nguyệt cung này chính là thần binh Chúa Tể trấn tông của Đoạn Thiên Nhai. Mũi vừa ra, trời cũng chấn động. Đâm thẳng về phía ngực của Nhiếp Vân. Mũi tên còn chưa tới nơi thì đã áp súc không gian chung quanh lại, làm cho không có người nào có thể trốn tránh.
Ba đại tông chủ phối hợp với ba đại Chúa Tể thần binh đồng thời xuất thủ, lực lượng giống như nước sông gầm thét, đồng thời ập xuống. Bao phủ Nhiếp Vân và toàn bộ người của Quy Khư Hải vào bên trong.
- Xong rồi...
Cảm nhận được cỗ áp lực này, sắc mặt đám người Cổ Ung, Đào Huân ảm đạm, mỗi người đều run lẩy bẩy.
Ba đại thần binh Chúa Tể đồng thời xuất thủ, uy lực chân chính quá lớn, khiến cho bọn họ từ sâu trong lòng đã cảm thấy được sự khủng hoảng. Dưới loại áp lực này, dường như ngay cả linh hồn cũng sẽ bị đánh thành bụi phấn trong nháy mắt, khó có thể bảo toàn.
Tuyệt vọng, bất lực, tử vong...
Tất cả cảm xúc mặt trái thoáng một cái từ sâu trong lòng dâng lên, ngay cả bán bộ Chúa Tể cũng có chút không chịu nổi, cảm thấy tinh thần tùy thời cũng có thể tan vỡ.
Khó trách đám người Giang Hào lại tự tin như vậy, công kích mà bọn họ liên thủ đã vượt ra khỏi tầng thứ công kích vật lý đơn thuần. Thực lực không đủ, chỉ cần riêng uy áp linh hồn cung đã có thể khiến cho người ta trực tiếp tử vong.
Nói cách khác, công kích còn chưa tới người thì lực lượng cường đại cũng có thể hù dọa một vài cường giả chết tươi.
Giống như người bình thường nhảy lầu vậy, thường thường không phải ngã chết, mà là bị dọa chết, người còn chưa rơi xuống đất thì đã mất hết can đảm, người nghiễm nhiên tử vong.
Tình huống của đám người Cổ Ung gặp phải hiệnt ại chính là như vậy, ba đại thần binh Chúa Tể lăng không đánh tới, còn chưa tới trước mặt thì áp lực cực lớn đã khiến cho người ta phát run, tùy thời cũng sẽ không chịu được nổi.
Ông!
Trong khi đám người Cổ Ung đang cho là mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ thì trước mắt đột nhiên có một đạo quang mang sinh ra. Thiếu niên từ đầu không có nhúc nhích đã xuất thủ, bàn tay của hắn trắng nõn bóng loáng, nhìn qau dường như không có vết thương nào. Bàn tay này lại nhẹ nhàng ấn về phía trước một cái.
Không có bất kỳ chút lực lượng nào ba động, cũng không có bất kỳ chiêu số nào. Chỉ là một ấn rất đơn giản, lực lượng ngập trời lại giống như bong bóng gặp mũi kim, lập tức bị nổ tan tành.
Ầm Ầm!
Trên không trung mang theo thanh âm tan vỡ, công kích to lớn trước mắt trực tiếp bị chia làm hai nửa. Bàn
tay của Nhiếp Vân lại nhẹ nhàng chộp một trảo, ba đại thần binh không ngừng chấn động, dường như biến thánh một con cá mắc câu mà lại muốn chạy trốn vậy. Vô luận làm thế nào cũng không thể nào thành công được.
Sưu!
Ba món thần binh Chúa Tể đều rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng bóp một cái, một cỗ lực lượng linh hồn mênh mông vô cùng chợt vọt tới.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ba tiếng phốc vang lên, ba người Giang Hào, Thạch Dương, Ứng Thiên Triệu đồng thời từ trên không trung rơi xuống, miệng phun ra máu tươi, linh hồn bị thương nặng!
Ba đại thần binh Chúa Tể trong nháy mắt đã bị xóa đi dấu vết linh hồn, biến thành vật vô chủ.
- Chuyện này không thể nào... Làm sao ngươi có thể ngăn cản công kích của ba người chúng ta, ta không tin...
- Ba người chúng ta đồng thời công kích, cho dù bán bộ Chúa Tể cũng phải tạm lánh phong mang, rốt cuộc ngươi có thực lực gì?
- Trấn tông chi bảo của ta. Nhiếp Vân, ta sai rồi, van cầu ngươi trả lại cho ta, nếu như vật này đánh mất từ trong tay ta, nhất định ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ...
Ba đại tông chủ đồng thời gào thét, trên mặt từng người hiện lên vẻ không cam lòng và sợ hãi vô cùng.
Uy lực ba người liên thủ công kích như thế nào bọn họ biết rất rõ. Thế nhưng lại bị đối phương tiện tay phá vỡ, ngay cả thần binh Chúa Tể cũng không cần sử dụng, đây là khái niệm gì chứ?
Thực lực của đối phương cho dù không phải là Chúa Tể thì sợ rằng cũng không kém gì nhiều!
Chúa Tể không phải dung hợp Ngụy bản nguyên đại đạo mới có thể đạt tới hay sao? Sao hắn ta lại có thể có được thực lực như vậy cơ chứ?
- Chuyện này...
Cổ Ung và Đào Huân liếc nhìn một cái, tất cả đều cảm thấy ngây ngốc.
Mới vừa rồi bọn họ cho rằng dưới công kích như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng cho dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không nghĩ tới, công kích lợi hại như vậy, ở trước mắt người thiếu niên này lại giống như món đồ chơi trong tay vậy.
Tuy rằng trong lòng đã sớm đánh giá cao thực lực của Nhiếp Vân, thế nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân vẫn đánh giá quá thấp!
Tiện tay phá công kích liên hợp của ba đại Chúa Tể thần binh, hơn nữa lại đánh bại ba đại tông chủ, chuyện này đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
- Trả ngươi trấn tông chi bảo? Mới vừa rồi là ai nói ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ đây?
Tinh thần khẽ động một cái, luyện hóa toàn bộ ba món bảo vật, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười nói một tiếng.
Đối với ba đại tông chủ hắn không có chút đồng tình nào, nếu như không phải thực lực của hắn thì lần này người chết nhất định là hắn!
Nếu như đã muốn giết người, như vậy cũng nên chuẩn bị tinh thần bị giết. Đừng nói là trấn tông chi bảo, bọn họ có thể còn sống rời đi hay không cũng không nhất định a.