Sưu!
Nương theo ánh mắt của hắn, tất cả Chúa Tể đồng thời lui về phía sau, sắc mặt mỗi người đỏ lên, không có một người nào dám động thủ trước.
- Một người chèn ép nhiều Chúa Tể không dám động thủ như vậy, đây mới là anh hùng a!
Nhìn một màn này ở trong mắt, mặc dù đám người Vĩnh Dạ hoàng đế không muốn thừa nhận, thế nhưng cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ mà thôi.
Đều là Chúa Tể thế nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn, nhất là Nhiếp Vân. Hắn mang theo uy thế đánh chết Kiền Huyết lão tổ, Phù Hư Chúa Tể, khiến cho tất cả mọi người sợ hãi, từ sâu trong long cảm nhận được tử vong.
Thân thể Chúa Tể quá mạnh mẽ, từ trước cho tới nay cũng không cần liên hợp lại. Bọn họ chỉ làm theo ý mình, không phục lẫn nhau.
Nhiều người bọn họ liên thủ như vậy, nhất định có thể đánh thắng được Nhiếp Vân, nhưng mà mỗi người đều có suy tính của mình, lại có ai muốn vọt tới trước, để cho những người khác thu lợi cơ chứ?
Bởi vì không đoàn kết, cho nên tuy rằng những người này nhiều, thế nhưng lại là đám người ô hợp, không có nửa phần uy hiếp nào cả!
- Đáng hận a... Các ngươi... Cùng nhau xông lên, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa thì nhất định cũng sẽ bị đánh chết a.
Thấy đám người Chúa Tể lui về phía sau, đại thần của Kiền Huyết hoàng đế đang ở trong một ngóc ngách thầm nói, móng tay hung hăng đâm vào trong thịt.
Có thể xuất hiện một màn nhiều Chúa Tể như vậy vây công Nhiếp Vân cũng có liên quan rất lớn tới việc hắn tung ra tin tức. Vốn hắn tưởng rằng mọi người liên thủ tất sẽ có thể đánh chết Nhiếp Vân này. Thế nhưng lại không nghĩ rằng thái độ của Nhiếp Vân lại mạnh mẽ như thế, một thân một mình đấu với nhiều người như vậy, mà khí thế còn mạnh mẽ hơn.
Đối chiến khí thế, so sánh qua song phương, khí thế của người này quá thịnh, những người khác quá yếu. Lại nhìn bộ dáng bây giờ, khả năng mọi người liên hợp tiễu sát người này không lớn a!
Đáng hận a!
Trên mặt vị đại thần này tràn ngập vẻ oán hận.
Bất quá loại vẻ oán độc này còn không có hoàn toàn lan tràn ra thì một dây leo không biết từ chỗ nào lan tràn ra, trong nháy mắt đã quấn lấy cổ hắn.
Răng rắc!
Vị đại thần này khí tuyệt bỏ mình.
Thực lực đạt tới cấp bậc như Nhiếp Vân. Tất cả hoàn cảnh chung quanh đều ở được nắm trong lòng bàn tay. Lúc người này vừa mới xuất hiện thì đã bị hắn phát hiện ra, đối với người hại mình, sao hắn có thể giữ lại được chứ!
- Mọi người không nên nghe lời hắn, một khi ta bị hắn giết, nhất định hắn sẽ còn động thủ đối với các ngươi.
Nhìn thái độ của mọi người, Ma Thiên lão tổ sợ hãi, thét dài một tiếng.
Lần này sở dĩ hắn dám trở lại cũng là bởi vì sau lưng có rất nhiều Chúa Tể ở đây.
Hắn thấy, tất cả Chúa Tể đồng khí liên chi. Nếu như Nhiếp Vân động thủ, nhất định sẽ bị những người khác ngăn cản, ai ngờ... Ngăn cản thì ngăn cản. Đối phương lại dùng lực lươngj cường đại hơn phản kích lại, chấn nhiếp tất cả mọi người không dám hành động.
- Hừ, nếu như trước đó ngươi trốn, không còn đối nghịch với ta nữa, như vậy ta cũng lười so đo với ngươi. Bây giờ... Tự làm bậy không thể sống được!
Cười lạnh một tiếng, Nhiếp Vân bước ra một bước, hai đạo thân ảnh đồng thời lóe lên, đã hoàn toàn ngăn cản phương hướng chạy trốn của Ma Thiên lão tổ.
Đoạn Diệc và một phân thân khác của Nhiếp Vân đồng thời xuất thủ.
Ba người tạo thành hình tam giác bao phủ người này vào bên trong.
- Tuyết Hàn Chúa Tể cứu ta... Trọng Đồng Chúa Tể...
Thấy bị vây vào trong, khó có thể chạy trốn, Ma Thiên lão tổ sợ hãi. Vội vàng quay đầu nhìn về phía mọi người chung quanh, hô to cầu cứu.
Nghe thấy tiếng la của hắn, nhưng Chúa Tể bình thời giao hảo cũng không dám xông lại, ngược lại còn
đồng loạt lui về phía sau, dường như sợ dính phải phiền toái vậy.
- Các ngươi...
Thấy động tác của những người này, trong lòng Ma Thiên lão tổ đã cảm thấy lạnh lẽo.
Không cần suy nghĩ, tất cả những người này đã không nhờ vả được nữa.
- Ta liều mạng với ngươi! Cùng lắm thì ngọc đá cùng tan...
Biết mình không có đường lui nữa, sắc mặt Ma Thiên lão tổ dữ tợn, miệng rống lên một tiếng, cổ tay khẽ lật một cái, một đạo kim tơ màu vàng bắn thẳng về phía Nhiếp Vân.
Đây chính là thần binh Chúa Tể mạnh nhất của hắn, Kim Ti Huyết Linh!
Món binh khí này giống như trường tiên, thuộc về binh khí dạng mềm, xuất thủ đánh lén khó lòng đề phòng, đối phó một binh khí như trường thương, trường kiếm không có chỗ nào bất lợi.
- Ngọc đá cùng tan? Ngươi xứng sao?
Nhiếp Vân cười lạnh, cánh tay vươn ra, đưa tay về phía trước.
Người khác kiêng kỵ Kim Ti Huyết Linh của hắn, thế nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói, cũng không có gì. Dây leo của Thiên Tâm Đằng so với Kim Ti Huyết Linh của hắn còn càng đáng sợ hơn, nương theo cánh tay vươn ra, nó cũng lan tràn ra phía ngoài. Trong nháy mắt đã có mấy chục dây leo gắt gao cuốn lấy toàn bộ Kim Ti Huyết Linh.
Tương tự như binh khí dạng mềm, Thiên Tâm Đằng có thực lựcvà linh trí cấp bậc Chúa Tể, hiển nhiên càng thêm lợi hại hơn so với Kim Ti Huyết Linh.
- Đi... Chưởng Tâm lôi công kích, trốn!
Thấy Thiên Tâm Đằng vây khốn Kim Ti Huyết Linh của mình, Ma Thiên lão tổ cũng không hốt hoảng, ngược lại sắc mặt còn lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, hai tay mở ra, nhẹ nhàng đánh một cái, một đạo lực lượng như sấm sét từ trong lòng bàn tay của hắn ầm ầm hạ xuống.
Chưởng Tâm lôi!
Đây là một trong những đại tuyệt chiêu của Ma Thiên lão tổ!
Một chưởng bổ ra, cũng không có dừng lại, thân thể khẽ búng một cái, tựa như chuột túi nhún nhảy, bắn thẳng về phía không trung, ý định thoát ra khỏi khống chế.
Tính toán của Ma Thiên lão tổ rất tốt, bỏ qua Kim Ti Huyết Linh, dùng Chưởng Tâm lôi đánh lén, tất sẽ có thể khiến cho Nhiếp Vân tay chân luống cuống, sau đó lại nhân cơ hội chạy trốn.
Tính toán không sai, chiêu Chưởng Tâm lôi này cũng không yếu, giống như sấm sét của tam giới, mang theo lực uy hiếp khiến cho linh hồn run rẩy, đổi lại là người bình thường, cho dù không bị thương tất sẽ bị quấy nhiễu. Một khi nhân cơ hội này hắn hoàn toàn có thể thành công chạy trốn.
Đáng tiếc đối thủ của hắn là Nhiếp Vân!
Khi còn là bán bộ Chúa Tể hắn đã đi lại bên trong sấm sét của tam giới mà lông tóc không tổn hao gì, huống chi lại là bây giờ!
Chưởng Tâm lôi vừa mới lóe lên thì quang mang chợt lóe, bóng người của hắn đã xuất hiện ở trước mặt Ma Thiên lão tổ, chân đạp ra một cước.
Phanh phanh!
Ngực cảm thấy đau đớn, Ma Thiên lão tổ lảo đảo lui về phía sau.