Quy Khư Hải vẫn giống như trước đây, không có khác biệt quá nhiều. Chỉ bất quá nhóm người trải qua chuyến đi chiến trường tam giới, thực lực toàn thân mạnh hơn, cộng thêm với đám người Nhiếp Vân, xưng là đệ nhất tam giới cũng không quá đáng. Hơn nữa quang trọng nhất chính là Kiền Huyết hoàng triều và ba đại tông môn khác đã bị đánh cho nguyên khí tổn thương nặng nề, đã không còn có uy hiếp gì nữa.
- Không nên triệu tập quá nhiều người, như vậy khó bảo toàn không có người bụng dạ khó lường, ngươi cứ mang ta tới chỗ những người ta mang tới đây là được!
Thấy Cổ Ung tông chủ tính toán tổ chức hội nghị tông môn, Nhiếp Vân vội vàng khoát tay.
Đạt tới loại cấp bậc này như hắn, một ít tục lễ, vinh dự đã không cần thiết, không cần thiết phảng lãng phí thì giờ.
Lại nói, mặc dù đám người Cổ Ung trong lòng chính trực, sẽ không làm chuyện tình gây bất lợi cho hắn, thế nhưng khó bảo toàn những người khác sẽ không làm!
Cám dỗ Phù Lệnh phụng thiên quả thực quá lớn, sợ rằng sẽ có không ít người gánh không nổi. Lúc này công khai thân phận, nhất định sẽ tự tìm phiền toái, còn không bằng đơn giản một chút,mang đi đám người Lạc Khuynh Thành.
- Vâng!
Cổ Ung tông chủ vội vàng gật đầu, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, đám người Lạc Khuynh Thành, phụ mẫu đã vội vã bay tới.
- Nhiếp Vân, có chuyện gì xảy ra?
Vừa nhìn thấy Nhiếp Vân, Lạc Khuynh Thành hấp tấp hỏi.
Tu vi của nàng quá thấp, hơn nữa Quy Khư Hải vì phòng ngừa bọn họ bị quấy rầy cho nên không có để cho những người khác tiếp xúc với các nàng. Vì vậy bọn nàng cũng không biết Phù Văn Phụng thiên rốt cuộc là có ý gì, bất quá, mặc dù không biết, thế nhưng chỉ cảm nhận được thiên đạo tuyên đọc là cũng đã biết chuyện tình nghiêm trọng.
- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, trở về Thiên địa lục đạo rồi nói tiếp!
Quy Khư Hải ở bên trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Nhiếp Vân biết mọi hành động rất có thể sẽ bị cường giả Phong vương theo dõi, cho nên cũng không có nói nhiều, bàn tay khẽ chộp một trảo, đám người Lạc Khuynh Thành đã tiến vào Nạp Vật thế giới.
- Tử Đồng Bất Hủy, Bạch Đầu tôn giả, Đoạn Diệc, Phù Ám Triều, bốn người các ngươi đi tiêu diệt Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên Nhai cho ta, trong vòng ba ngày ta muốn biết kết quả!
Thu đám người Lạc Khuynh Thành đi, Nhiếp Vân lại phân phó một câu.
Mặc dù ba đại tông môn này đối với hắn hiện tại không có uy hiếp gì. Thế nhưng hắn giết tông chủ của bọn họ, lại cướp đi thần binh trấn tông, cừu hận đã kết xuống, so với việc để cho ba cái tông môn này liên hiệp điều tra mình, thông báo tin tức cho A Dục Vương phong, còn không bằng diệt trừ phiền toái trước.
Dù sao cũng đã đắc tội A Dục Vương, nhìn trận thế của đối phương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Đã như vậy đắc tội nhiều hơn một chút cũng không có gì là đặc biệt.
- Vâng!
Đám người Đoạn Diệc nhận được mệnh lệnh, đồng thời gật đầu, bay thẳng ra phía ngoài.
Bằng vào thực lực của bọn họ bây giờ, quản ba đại tông môn cái gì đó, cho dù là Kiền Huyết vương triều cũng không cần phải nể mặt mũi chút nào.
Sưu!
Sau khi sắp xếp tất cả, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã tiến vào bên trong Nạp Vật thế giới.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Thanh âm trước đó là sao?
Vừa mới tiến vào Nạp Vật thế giới, phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên đã đi tới, mày kiếm giơ lên, trong mứt mang theo vẻ lo lắng.
- Là A Dục Vương...
Nhiếp Vân cũng không có giấu giếm mà đem chuyện trải qua gần đây nói ra toàn bộ một lần.
- Tìm Tu La vương? Nhiếp Đồng không có sao chứ!
Sauk hi biết rõ chuyện gì xảy ra, mọi người đều cau mày, tỷ tỷ Nhiếp Tiểu Phượng hỏi.
Người của Thiên địa lục đạo đều biết Tu La vương chính là Nhiếp
Đồng.
- Đệ ấy không sao!
Nhiếp Vân đem chuyện tình của Nhiếp Đồng ra, cũng nói lại một lần.
- Xem ra A Dục Vương đã nhận định ngươi và Tu La vương có quan hệ. Phát ra Phù Lệnh phụng thiên, có lẽ rất nhanh sẽ có thể điều tra ra được chuyện tình của Nhiếp Đồng, làm sao bây giờ?
Nghe hắn giải thích xong, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực, phụ thân Lạc Chiêm Hào của Lạc Khuynh Thành nói.
Lúc này Lạc Chiêm Hào cũng đã đạt tới Tru Thiên cảnh, mặc dù chỉ là sơ kỳ, thế nhưng khí tức cũng no đủ, lực lượng mười phần.
- Ta cũng không có biện pháp gì.
Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Nói thật bây giờ quả thực hắn cũng không biết nên làm cái gì.
Đối mặt với cường giả Phong vương hắn không có chút năng lực phản kháng nào. Nếu như Nhiếp Đồng không có khôi phục tỉnh táo, như vậy cũng chỉ có một mực bị động, muốn phản kích cũng không có năng lực.
- Nhiếp Vân, ta thấy có chút kỳ quái, ngươi mới vừa nói các ngươi vừa mới lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh thì cường giả Phong vương đã tới, đúng không!
Lạc Khuynh Thành cau mày, dường như nhớ tới cái gì đó mà có chút nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy!
Nhiếp Vân gật đầu nói.
- Nếu như cường giả Phong vương trước đó đã biết giữa ngươi và quan hệ Nhiếp Đồng, nhất định đã sớm tìm ngươi, không thể nào ban bố ra nội dung này được. Lại còn làm mình trở thành trò cười! Tình huống bây giờ lại như vậy, mới vừa rồi đem nội dung thông báo cho tất cả mọi người, thì đã phát hiện ra ngươi, hơn nữa lại còn sửa đổi tin tức, ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?
Ngón tay Lạc Khuynh Thành khẽ nghịch lọn tóc của mình, khuôn mặt trắng ngõn tràn ngập vẻ kỳ quái.
- Cái này...
Nhiếp Vân cau mày.
Nói thật, hắn cũng cảm thấy có chút cổ quái, từ nội dung của Hỗn Độn Vương Phù lệnh xem ra, mặc dù A Dục Vương biết Tu La vương có thể sẽ xuất hiện gần đây, thế nhưng cũng không biết sự tồn tại của mình. Nếu không, cũng sẽ không ban bộ Vương Phù lệnh, nhưng mà vừa mới đem Vương Phù lệnh tuyên bố ra lại đã tìm đến mình, chẳng lẽ... Có người trước đó đã báo tin cho hắn ta hay sao?
Không đúng a, Hỗn Độn Vương Phù lệnh là vật trong Tam giới ma bàn chiến trường tam giới mới có, chính là bởi vì tính duy nhất cho nên mới khiến cho vô số cường giả chạy tới tìm Tam giới ma bàn, không tiếc sinh tử.
Làm sao có thể có người biết tin tức trước thời hạn chứ?
Nói thật, trước đó hắn cũng nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua là không có ngẫm nghĩ nhiều mà thôi. Lúc này nghe được Lạc Khuynh Thành nói như vậy, sự nghi ngờ trong lòng càng nặng hơn.
- Liệu có phải đã có người đã biết trước nội dung của Vương Phù lệnh, sau đó lại nói cho A Dục Vương hay không?
Lạc Khuynh Thành đem suy đoán của mình nói ra.
- Rất có thể!
Nhiếp Vân ngưng trọng nói.