- Hắn... Có thể núp ở nơi đó hay không?
- Ngươi biết hắn ẩn nấp ở nơi nào hay sao?
Nhiếp Vân vui mừng nói.
- Cũng không phải là biết, mà là suy đoán mà thôi!
Tiêu Diêu Tiên nói đến đây lại ngẩng đầu nhìn qua Nhiếp Vân:
- Ngươi đã luyện hóa được Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình thì cũng nên biết vật này cũng không phải là thần binh Chúa Tể a!
- Không sai, quả thực thứ này không phải là thần binh Hỗn Độn!
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, mặc dù không phải là thần binh Chúa Tể, thế nhưng lại có uy lực so với thần binh Hỗn Độn còn càng đáng sợ hơn. Dường như có liên quan với thi thể trong Thần chi di tích trước đó, điểm này lúc hắn bị thô phệ vào trong Tĩnh Tâm bên trong bình cũng đã biết rõ.
- Sao vậy? Chẳng lẽ có liên quan với Tĩnh Tâm bình hay sao?
Suy nghĩ trong đầu Nhiếp Vân nhanh chóng vận chuyển.
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là thứ mà Kiền Huyết lão tổ lấy được, lúc này Tiêu Diêu Tiên không nói tới những chuyện khác mà lại đặc biệt nhắc tới món pháp bảo này. Chẳng lẽ chỗ ẩn thân của Kiền Huyết hoàng đế có liên quan tới nó?
- Đúng vậy, lần trước Kiền Huyết lão tổ từng hưng phấn nói với ta, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là thứ hắn phát hiện ra ở trong một cổ địa đặc thù. Tiến vào bên trong cổ địa này, những Chúa Tể khác đều không có cách nào cảm giác được! Ta đang suy nghĩ xem liệu có phải Kiền Huyết hoàng đế này cũng biết chỗ này, cho nên mới lặng lẽ tiến vào ẩn nấp hay không?
Tiêu Diêu Tiên nói.
Trước đó khi Kiền Huyết lão tổ vừa mới thấy đám người Tiêu Diêu Tiên, Ma Thiên lão tổ thì đã từng khoe khoang với bọn họ Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, sau đó Nhiếp Vân chạy trốn trang bức thất bại, bị hung hăng đánh vào mặt.
Bởi vì Tiêu Diêu Tiên trợ giúp Nhiếp Vân chạy trốn, cho nên hắn lập tức cảm thấy hứng thú vô cùng với Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình. Từng cố ý ở trong tối nghe qua tin tức về nó. Kiền Huyết lão tổ vì không muốn mất thể diện, cho nên từng thuận miệng nói qua mấy câu. Bất quá, cũng không có nói tường tận vị trí của cổ địa đó.
- Không biết vị trí... Làm sao tìm được đây?
Nghe thấy Tiêu Diêu Tiên giải thích, Nhiếp Vân cười khổ không thôi.
Nếu như vị Kiền Huyết hoàng đế này quả thực ẩn giấu ở bên trong cổ địa, bằng vào thực lực của hắn bây giờ căn bản không thể tìm được. Nếu vậy cho dù biết thì có ích lợi gì chứ?
- Chúng ta không biết vị trí, thế nhưng... Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình từ chỗ đó đi ra, nhất định có thể tìm được a!
Tiêu Diêu Tiên cười nói:
- Bây giờ ngươi đã hoàn toàn luyện hóa món bảo vật đó, còn không phả đơn giản hay sao?
- Ồ? Đúng vậy!
Hai mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.
Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình đã bị hắn hoàn toàn luyện hóa, nếu như món bảo vật này quả thật từ cổ địa đó đi ra. Như vậy hắn cũng có thể đi qua đó nhìn một chút!
- Tĩnh Tâm, ngươi từ địa phương nào tới, có thể mang ta về đó hay không?
Nghĩ tới đây, tinh thần của Nhiếp Vân đắm chìm bên trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm trong bình, tiến hành trao đổi với khí linh Tĩnh Tâm bình.
- Ta không đi...
Tĩnh Tâm giống như một tiểu cô nương đơn thuần vậy. Vừa nhìn thấy hắn vẻ mặt vốn cao hứng, thế nhưng nghe hắn nói như vậy, sắc mặt lập tức biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
Trong đôi mắt to tròn xoe tràn ngập vẻ sợ hãi, lắc đầu giống như lúc lắc vậy.
- Làm sao vậy?
Nhiếp Vân kỳ quái hỏi.
- Không đi, đánh chết cũng không trở về!
Đầu của Tĩnh Tâm không ngừng lắc lắc, hai bím vung vẩy không ngừng, vẻ mặt không cho phép cự tuyệt.
- Chỗ đó có người đuổi giết ngươi hay sao? Để ta báo thù cho ngươi có được không?
Tiểu cô nương có hai bím tóc như đuôi ngựa này đơn thuần khả
ái, không sợ trời không sợ đất, sao vừa nói tới nơi kia lại thất thố như vậy chứ?
Chẳng lẽ nơi đó có người muốn giết nàng hay sao?
- Không có!
Tĩnh Tâm lắc đầu, vẻ mặt vô cùng cảnh giác:
- Dù có hay không ta cũng sẽ không trở về!
Nhìn bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu, đôi mắ xoay chuyển, cười nói:
- Ngươi có muốn rời khỏi món pháp bảo này, hoàn toàn đi ra ngoài hay không?
- Rời khỏi nơi này? Không được... Ta chỉ là một cái linh thức, muốn đi ra ngoài, nhất định phải có thân thể, hơn nữa một khi ta đi ra ngoài Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình này sẽ bị phế, ngươi sẽ để cho ta đi ra ngoài hay sao?
Hai mắt Tĩnh Tâm nhấp nháy, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong ánh mắt lại sáng chói giống như sao trời vậy. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra sự khát vọng trong mắt nàng.
Nàng là Không Gian Chi Tâm của Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, một khi rời khỏi nơi này, không gian bên trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình sẽ lập tức sụp đổ, pháp bảo mà Nhiếp Vân dựa vào để đánh chết những Chúa Tể khác sẽ trở thành thứ không có bất kỳ tác dụng nào. Theo Tĩnh Tâm thấy, nhất định hắn sẽ không muốn làm như vậy.
- Ngươi đã quá coi thường ta rồi! Nếu như ngươi dẫn ta đi về chỗ đó, trong vòng một năm, ta bảo đảm sẽ thu gom đủ bảo vật, lại luyện chế ra một bộ thân thể cho ngươi, để cho ngươi đi ra khỏi nơi này.
Nhiếp Vân nói..
Kỳ thực cái gọi là thu gom bảo vật chẳng qua là hắn thuận miệng nói một chút mà thôi, Nạp Vật thế giới có năng lực sao chép, có thể sao chép bất kỳ bảo vật nào. Muốn luyện chế thân giúp đối phương thể, chỉ cần một cái hô hấp cũng sẽ làm được.
Sở dĩ nói một năm, là bởi vì trong vòng một năm. Hoặc là, Nhiếp Đồng không tỉnh lại, hắn bị A Dục Vương đánh chết. Hoặc là Nhiếp Đồng tỉnh lại, tiếp tục chiến đấu cùng ba đại cường giả Phong vương... Hai tình huống này vô luận là tình huống nào xảy ra thì món pháp bảo này có hay không cũng không còn quan trọng.
A Dục Vương đã phát ra Phù Lệnh phụng thiên điều tra về hắn. Hắn không tin đối phương có thể nhịn được một năm mà không động thủ.
Ngoài ra, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình chỉ là một món binh khí của hắn mà thôi, giai đoạn còn có tác dụng thì còn có thể như vậy. Qua một đoạn thời gian nữa Nạp Vật thế giới hoàn toàn củng cố, những Chúa Tể khác hắn cũng có thể tùy tiện đánh chết, có cần nó hay không cũng không sao cả!
Lại nói, tin rằng trải qua chuyện lúc trước, sẽ không có những Chúa Tể không có mắt như vậy. Cho nên sẽ không có ai tới gây phiền toái cho hắn.
Chính là bởi vì cân nhắc đến những điểm này cho nên hắn mới nói ra ước hẹn một năm.
- Một năm? Ngươi chắc chắn chứ?
Tiểu nha đầu nháy nháy mắt, vẻ mặt không thể tin được.