- Tính toán rất tốt!
Thấy đối phương tự tin như vậy, lại có loại thái độ này, Nhiếp Vân không nhịn được khen ngợi một câu.
Người này quả thực đúng là đa mưu túc trí. Vì bảo vệ tính mạng mà không từ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
- Bất quá... Ta đối với ngươi lời này của ngươi vẫn có mấy chỗ nghi hoặc!
Nhiếp Vân từ trong lửa giận tỉnh táo lại, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên.
- Cái gì?
- Thứ nhất, nếu như ngươi không sợ ta tìm ngươi, như vậy có lẽ bây giờ nên ở Kiền Huyết hoàng triều, mà không phải ẩn giấu ở nơi thế giới đặc thù này. Còn thiếu chút nữa chết! Thứ hai, nếu như ngươi có loại thủ đoạn liên lạc với người khác này thì cũng sẽ không biết chuyện Kiền Huyết hoàng triều... Đã bị ta tiêu diệt a!
- Kiền Huyết hoàng triều đã bị diệt?
Kiền Huyết hoàng đế sửng sốt một chút.
- Nhìn cái này một chút là ngươi sẽ biết!
Nhiếp Vân tiện tay đem Lưu ảnh thạch bích trong tay Bàng Kim ném tới.
- Ngươi... Giết Bàng Kim?
Thấy vật này, thân thể Kiền Huyết hoàng đế cứng đờ.
- Người thần phục ngươi gần như đều chết hết, những người chần chờ, tất cả đều hạ Hỗn Độn thệ ngôn thần phục ta... Không biết tin tức này ngươi có biết hay không? Nếu như ngay cả điều này cũng không biết. Như vậy ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời nói nhảm vừa rồi của ngươi chứ?
Nhiếp Vân cười nhạt nói.
- Ngươi...
Sắc mặt Kiền Huyết hoàng đế không còn chút máu, chợt lần nữa trở nên dữ tợn:
- Hừ, cho dù ngươi có giết ta thì thế nào chứ? Ngươi cũng không sống được bao lâu nữa! Ta có thể thu được tin tức của ngươi, biết ngươi có một người đệ đệ như vậy thì những người khác cũng có thể giống vậy. Rất có thể bây giờ đã có người đem tin tức truyền ra ngoài. Vì thế, cho dù ngươi có giết ta bây giờ thì cũng sẽ không sống lâu hơn ta bao lâu nữa đâu!
- Hừ!
Sắc mặt Nhiếp Vân âm trầm không thôi.
Đối phương nói không sai, Kiền Huyết hoàng đế này có thể thu được tin tức, như vậy những người khác nhất định cũng có thể. Ban đầu ở Quy Khư Hải, tốc độ tiến bộ của Nhiếp Đồng, vô số người thấy, muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được. Không cẩn thận tin tức này đúng như đối phương nói vậy, đã truyền đến chỗ của A Dục Vương!
- Nói cho ta biết, vì sao ngươi có thể biết được nội dung của Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước, như vậy ta có thể cân nhắc không giết ngươi!
Xóa bỏ cảm giác mặt trái trong lòng, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi không giết ta, nhưng sẽ để cho mấy người bọn hắn động thủ đúng không? Loại này mánh khóe này ta đã chơi nhiều lắm rồi. Đừng có nói với ta những lời vô dụng này!
Kiền Huyết hoàng đế chỉ vào đám người Tiêu Diêu Tiên rồi cười lạnh.
- Chỉ cần lời ngươi nói là nói thật, bọn họ cũng sẽ không động thủ. Nhưng ta có thể bảo đảm, trước khi A Dục Vương lần nữa tìm được ta, tasẽ không giết ngươi!
Nhiếp Vân nói.
Mặc dù rất muốn đánh chết tên Kiền Huyết hoàng đế trước mắt này. Thế nhưng trong lòng hắn rất là tò mò, không biết người này thông qua thủ đoạn gì mà có thể lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước thời hạn, hơn nữa còn biết tin tức trong đó.
- Thật sao?
Hai mắt Kiền Huyết hoàng đế sáng rực lên.
Trước khi A Dục Vương lần nữa tìm được đối phương sẽ không giết hắn. Như vậy đồng nghĩa với việc hắn sẽ không chết, dù sao nhìn dáng vẻ hung hăng, khí thế ngập trời của A Dục Vương. Một khi lần nữa tìm được thiếu niên này, khi đó làm sao có thể để cho đối phương sống được chứ?
- Thật!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ngươi thân là số một số hai Chúa Tể của toàn bộ Hỗn Độn hải dương, ta tin tưởng lời của ngươi!
Thấy hắn gật đầu xác nhận, Kiền Huyết hoàng đế gật đầu một cái,
rồi nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta có thể lấy được Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước thời hạn thật ra là do A Dục Vương ban bố trước thời hạn! Hỗn Độn tam đại Chí Tôn vực, Tà Nguyệt, Hỗn Độn, Tuyệt Sát, mỗi một đại thế giới cũng có một vương triều trấn thủ đại lục, giống như Vĩnh Dạ hoàng triều, Mạc Tư vương triều vậy. Chúng ta cũng có cơ hội trực tiếp đạt được chỉ thị của cường giả Phong vương! Mà những chỉ thị này, sẽ khiến cho chúng ta mỗi lần lúc chiến trường tam giới mở ra sẽ đi làm một ít chuyện đặc thù. Loại chuyện như vậy ngay cả ta trước đó cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, lấy được Vương Phù lệnh trước thời hạn thì có cái gì là kỳ quái cơ chứ?
- Làm một ít chuyện đặc thù?
Nghe hắn nói như vậy, Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới chuyện Hoàng đế Vĩnh Dạ vương triều và đại thần thiêu đốt thi thể, hắn sửng sốt một chút.
Chỉ sợ bọn họ làm chuyện này cũng là vì có liên quan tới cường giả Phong vương a.
Có thể chính là bởi vì làm những chuyện này tốt, cho nên lúc được A Dục Vương gật đầu đồng ý, bọn họ mới được cấp cho Hỗn Độn Vương Phù lệnh trước thời hạn để coi như tưởng thưởng.
- Nếu ta đã nói xong tất cả, có phải bây giờ nên thả ta đi hay không?
Kiền Huyết hoàng đế nói.
- Đi?
Nhiếp Vân cười phá lên:
- Tại sao ta phải thả ngươi đi?
- Ngươi... Đường đường là Chúa Tể chẳng lẽ lại nói lời không giữ lời hay sao?
Kiền Huyết hoàng đế nổi dóa.
- Ta nói không giết ngươi, nhưng chưa nói qua sẽ thả ngươi đi a! Ngươi cứ nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước đi. Ngoài ra, thần binh phòng ngự Chúa Tể trên người ngươi rất khá, cũng để lại cho ta đi!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay giơ lên, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình bay ra, lập tức bao phủ Kiền Huyết hoàng đế vào bên trong, nhẹ nhàng lắc một cái thì đối phương đã bị chuyển tới Nạp Vật thế giới.
Sưu sưu sưu!
Vừa tiến vào Nạp Vật thế giới, thần binh Chúa Tể phòng ngự trên người nhất thời bị tróc xuống, biến thành vật vô chủ.
- Đáng hận...
Kiền Huyết hoàng đế gào thét một tiếng, tức giận tới mức sắp nổ tung, thế nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào khác. Cho dù hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới cả đời đánh nhạn lại bị nhạn mổ vào mắt.
Đối phương dùng thanh âm ôn hòa và thái độ tự tin, khiến cho hắn mất đi đề phòng. Sau đó lại dùng cam kết không giết làm mồi, khiến cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ, mất đi sự đề phòng. Vì vậy đối phương mới thành công được lần này. Ngay cả người tinh minh như hắn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ra chiêu này!
- Ngươi cho rằng vây khốn ta như vậy là được sao? Ngọc phù của ta là bảo vật đưa tin mà cường giả Phong vương ban cho, phong ấn trong tiểu thế giới căn bản không có cách nào ngăn cách, ngươi cứ chờ chết đi!