Vô Tận Đan Điền

Huyết mạch đặc thù


trước sau

Trước đó thấy A Dục Vương bổn hàng lâm, vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng hai người nằm mơ cũng không nghĩ tới Tu La vương lại sẽ xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn là... Đệ đệ của chủ nhân bọn hắn!

Có một vị cường giả Phong vương làm đệ đệ... Chủ nhân mình cũng quá mạnh mẽ a!

- Được. Hai người các ngươi rất trung thành, không tệ!

Nhiếp Đồng nhìn hai người một cái rồi gật đầu nói một câu.

Đối mặt với A Dục Vương, hai người này cũng không lựa chọn chạy trốn mà vẫn lựa chọn cùng đứng ở một bên với Nhiếp Vân, đã được Nhiếp Đồng công nhận.

Dĩ nhiên, cũng có một bộ phận nguyên nhân là do linh hồn bọn họ đã bị Nhiếp Vân khống chế. Thế nhưng vẻ mặt hai người này lúc đó quả quyết. Đây là thứ không làm giả được.

- Đa tạ đại nhân khích lệ!

Nghe được cường giả Phong vương chính miệng khích lệ mình, hai người Phù Ám Triều, Đoạn Diệc chỉ cảm thấy cả người thư thái, lỗ chân lông toàn thân như nở ra.

Cường giả Phong vương những Chúa Tể khác muốn nhìn thấy mặt cũng khó khăn, lúc này chẳng những còn nhớ bọn họ là ai mà lại thân thiết mở miệng khen ngợi. Chỉ tính phần vinh dự này cũng đã khiến cho bọn họ hưng phấn tới mức sắc mặt đỏ lên.

- Được rồi, chờ ca ca ta tu luyện xong a!

Không có để ý tới mọi người ở đây. Nhiếp Đồng nhìn về phía Nhiếp Vân đang khoanh chân ngồi dưới đất.

Mới vừa rồi Nhiếp Vân đã nuốt xuống Hỗn Độn Hồng Liên, sau đó lập tức yên tĩnh lại. Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng bọn họ lại biết khí tức trên người hắn càng ngày càng mạnh, cơ bắp toàn thân bắt đầu sáng bong như là kim loại vậy.

- Vâng!

Mọi người nào dám vi phạm ý tứ của hắn, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Vân.

Phù!

Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Vân thở ra một ngụm trọc khí, lại đứng lên, thân thể khẽ động một cái tạo thành tiếng lách cách vang dội. Hỗn Độn hải dương trở nên sôi trào, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, có mấy khe nứt đen kịt lập tức xuất hiện.

- Nhiếp Đồng, đây là...

Cảm nhận được thân thể của mình biến hóa, Nhiếp Vân không khỏi nhìn về phía đệ đệ trước mắt.

Đem Hỗn Độn Hồng Liên dung nhập vào trong thân thể, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng biến hóa của thân thể. Mặc dù tiên lực cũng không có tăng trưởng, thế nhưng thân thể so với trước kia đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nói xong hắn lật tay một cái, một thanh thần binh Chúa Tể xuất hiện ở trong lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, nhẹ nhàng vặn một cái.

Rắc rắc!

Không ngờ thần binh Chúa Tể lại bị hai ngón tay của hắn bẻ gãy!

- Cái này...

Không chỉ có Nhiếp Vân giật mình kinh hãi mà cả đám người Phù Ám Triều cũng đồng thời trợn to hai mắt, không thể tin được đây là sự thực.

Thần binh Chúa Tể vững chắc thế nào bọn họ đều biết, cho dù là cường giả Chúa Tể cũng không có cách nào phá vỡ. Thế nhưng bây giờ lại bị Nhiếp Vân tiện tay vặn gãy, cái này... Lực lượng như vậy cũng quá mạnh mẽ a!

Chẳng lẽ trừ cường giả Phong vương ra Chúa Tể còn có thể trở nên thêm càng cường đại hơn hay sao?

Nghĩ tới đây hai mắt đám người Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên đồng thời trở nên nóng bỏng như lửa.

Trở thành tu luyện giả, ai mà không nghĩ tới muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn chứ? Thế nhưng kể từ khi Tam Giới thành lập tới nay, tất cả mọi người đều biết, đạt tới Chúa Tể chính là bình cảnh. Trừ phi đạt được tư cách Hỗn Độn Phong vương!

Hỗn Độn đã thành lập vô số năm, chỉ có bốn người mới lấy được tư cách Phong vương, ngang dọc vũ trụ. Hơn nữa bốn người này cường đại vô cùng, không ai giết được... Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể ngăn chặn hi vọng muốn tăng thực lực lên nữa mà thôi.

Lúc này nhìn thấy
Nhiếp Vân và bọn họ đều là Chúa Tể, thế nhưng bởi vì nuốt trọn một khỏa Hỗn Độn Hồng Liên mà lại trở nên cường đại như vậy. Tất cả đều hưng phấn vô cùng, khó có thể áp chế được.

Nhìn tình huống này, dường như Chúa Tể cũng không phải là cực hạn, bên trên còn có cấp bậc mạnh hơn a!

- Các ngươi không cần cao hứng, Hỗn Độn Hồng Liên này nếu đưa cho bất kỳ người nào trong các ngươi dùng. Nhất định các ngươi sẽ bởi vì không chịu đựng nổi mà nổ tung, lập tức tử vong!

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của mọi người, Nhiếp Đồng cười nói.

- Ồ?

Mọi người kỳ quái.

- Không cần kỳ quái, tin tưởng lời nói của ta a! Đối với các ngươi mà nói, Chúa Tể quả thực là cực hạn, cũng không phải là bởi vì thiên phú của các ngươi không được, mà là Tà Nguyệt Chí Tôn vực, Hỗn Độn Chí Tôn vực và Tuyệt Sát Chí Tôn vực chỉ có thể chịu đựng được Chúa Tể mà thôi. Từ khi các ngươi vừa sinh ra đã quyết định phạm vi tăng trưởng! Trừ phi có người có đại năng lực thay đổi những thứ này, mang bọn ngươi đi thế giới lớn hơn mạnh hơn! Bằng không, các ngươi sẽ không cách nào tiếp tục tăng tiến được nữa!

Nhiếp Đồng lạnh nhạt nói, ngay sau đó lại nhìn Nhiếp Vân một cái:

- Huyết mạch của ca ca so với bất kỳ người nào trong chúng ta đều không giống, thực lực của ca ca có thể tăng trưởng không hạn chế. Chỉ cần lực lượng đủ, thậm chí còn có thể vượt qua cường giả Phong vương như ta như vậy. Đây là điều kiện Tiên Thiên, không ai có thể thay đổi được.

- Cái này…

- Tăng trưởng thực lực không hạn chế?

- Có thể vượt qua cường giả Phong vương? Chuyện này... Làm sao có thể?

Tất cả đám người Phù Ám Triều đều sửng sốt một chút, hai mắt nhìn về phía Nhiếp Vân tràn ngập vẻ kính sợ.

Trước đó bọn họ cũng đang kỳ quái, đường đường là cường giả Phong vương sao lại tôn trọng Nhiếp Vân như vậy, bây giờ bọn hắn mới biết, người này mới là đáng sợ nhất.

- Huyết mạch của ta đặc thù? Nhiếp Đồng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Nhiếp Vân cũng kỳ quái hỏi.

Nếu nói tới huyết mạch, hắn vẫn cho rằng bởi vì mình dính quang mang của Tu La vương cho nên mới vậy. Sao thế nào nghe lời nói của Nhiếp Đồng lại cũng không phải là như vậy chứ?

- Ha ha, chuyện này tốt nhất ca ca không vội biết trước. Tóm lại, thực lực của ca ca sẽ tăng trưởng không hạn chế! Chẳng lẽ ca ca không có phát hiện ra, kể từ sau khi câc sống lại tới nay, vô luận tu luyện như thế nào thì cũng không có bình chướng cấp bậc cản trở hay sao?

Nhiếp Đồng cười nói.

- Bình chướng cấp bậc ngăn cản?

Nhiếp Vân sửng sốt.

Rất nhiều tu luyện giả sẽ bị kẹt lại ở trong một cái cảnh giới, không thể tiếp tục đột phá, bị giới hạn thiên phú. Không quan tâm tới cố gắng hay không cố gắng, có hay không có tài nguyên tu luyện đầy đủ, đây chính là bình chướng của tu luyện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện