Giống như vật trước mắt này vậy, nhìn thì giống như là phù ấn, cũng giống như một cái cục sắt bình thường, đừng nói là những người khác, cho dù dùng ánh mắt của Nhiếp Vân cũng không nhìn ra cái gì. Hắn cũng không biết đây là món binh khí gì, còn có tác dụng gì.
Ngay cả loại hình binh khí cũng không nhận ra, cho dù có kỹ thuật thông thiên thì cũng không thể nào bổ sung được đầy đủ. Mà chỉ cần không bổ sung được đầy đủ thì đây chính là món hàng phế vật, không có bất kỳ một chút tác dụng nào.
- Chẳng lẽ mấy vị đại nhân đối với món binh khí này có hứng thú hay sao? Món bảo vật này không trọn vẹn hoàn toàn, mặc dù nhìn không có tác dụng gì, thế nhưng lại có lai lịch rất lớn! Chư vị đại nhân nếu không ngại thì mua về nghiên cứu, vạn nhất có thể phát hiện ra giá trị ẩn trong đó, như vậy sẽ kiếm lớn a!
Thấy mấy người dừng lại ở chỗ này, một vị cô nương phụ trách bán binh khí đi tới nói.
Thực lực cô nương này cũng không thấp, đã đạt tới tầng thứ Đồng Giáp tướng.
- Phát hiện ra giá trị bí mật? Nếu ta đoán không nhầm, món đồ này đã để ở chỗ này rất lâu rồi. Thậm chí còn quá vạn năm a! Thời gian dài như vậy mà cũng không bán được, muốn để cho chúng ta phát hiện ra giá trị của nó, sợ rằng chúng ta còn không có tài nghệ này a!
Phù Ám Triều nói.
Người bán đồ thường thường thích cho vật phẩm thêm một ít lai lịch, làm nổi bật tính thần bí của bảo vật, khích lệ người khác mua. Thế nhưng trên thực tế vật trước mắt này lại chính là một phế vật, có mua về cũng là lãng phí.
- Cái này... Đồ quả thực đã để ở chỗ này hơn vạn năm... Bất quá, quả thật có lai lịch rất lớn a!
Bị một lời khám phá, sắc mặt cô nương này đỏ lên, vội vàng giải thích.
- Ồ? Có lai lịch ra sao? Cô nương không ngại thì xin nói cho ta nghe một chút!
Nhiếp Vân tò mò nói.
- Món bảo vật này được phát hiện ra ở trong chiến trường tam giới, nghe nói khi vừa mới xuất hiện hồng quang ngập trời. Lúc đó có hơn mười vị cường giả tông chủ xông tới, trong nháy mắt đều biến thành thi thể. Ngay cả linh hồn cũng không chạy thoát khỏi. Chính vì vậy, món đồ này được xưng là điềm xấu, không ai dám cầm nó, cuối cùng là một vị đại nhân bán bộ Chúa Tể mang về. Cụ thể có chuyện gì xảy ra bản thân ta cũng không rõ ràng lắm.
Cô nương này vội nói.
Bất quá nói được hơn phân nửa thì sắc mặt nàng còn đỏ hơn.
Trước đó nàng còn luôn miệng nói món bảo vật này tốt, trong chớp mắt đã nói thành vật có điềm xấu, sợ rằng đối phương sẽ lại càng không mua a.
- Vật mang điềm xấu? Khó trách lại không bán được!
Quả nhiên, nàng vừa mới dứt lời thì thanh âm của Phù Ám Triều đã vang lên.
- Nếu như mấy vị đại nhân không muốn mua... Có thể nhìn những vật khác một chút, Huệ Bảo các chúng ta có không ít bảo vật.
Nghe thấy lời này của hắn, cô nương này đã biết, mấy người này chắc chắn sẽ không mua vật này. Cho nên lúc này mới giới thiệu những vật phẩm khác.
- Lát nữa lại nói tới những đồ khác, vật này các ngươi bán giá bao nhiêu?
Ngắt lời giới thiệu của nàng, Nhiếp Vân hỏi.
Món đồ này mặc dù chính hắn cũng không biết rốt cuộc nó là binh khí gì. Thế nhưng nó lại cho hắn một loại cảm giác thân thiết, dường như đã từng thấy qua vậy.
Dù sao tiền tài đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một đống nguyên khí, không bằng mua về nghiên cứu một chút.
Về phần, cái gọi là vật mang điềm xấu, hắn căn bản không quan tâm.
Tu vi đạt tới loại cấp bậc này đã sớm có thể nhìn thấu khí vận, cái gọi là vận
xấu, chẳng qua chỉ là khí vận rớt xuống. Đối với hắn mà nói, hoàn toàn có thủ đoạn để đền bù, cho nên cũng không coi vào đâu.
- Ngươi tính mua sao?
Vốn tưởng rằng đã hoàn toàn không có hy vọng, thế nhưng khi nghe được khẩu khí của thiếu niên, dường như có chút ý tứ muốn mua. Hai mắt cô nương này sáng lên, vội vàng nói.&- Định giá là... Một trăm vạn Hỗn Độn tinh thạch! Nếu như quả thật muốn mua... Có thể giảm giá một ít!
Nếu như không phải món bảo vật này là do vị cường giả bán bộ Chúa Tể kia đưa tới, nhất định đã sớm bị ném ra ngoài. Nhưng mà vị cường giả đó đã nói nhất định phải bán đi. Chuyện này đối với Huệ Bảo các mà nói, cũng là một chuyện rất khó làm.
Bán đi, giá cả quá cao, căn bản không ai hỏi tới, không bán đi, để lâu sợ đắc tội với vị bán bộ Chúa Tể kia. Thời gian qua đi, món đồ này chính là tâm bệnh của Huệ Bảo các, chưởng quỹ từng nói, nếu như ai có thể bán món đồ này đi, tất cả tiền hoa hồng có được sẽ dành cho người đó. Huệ Bảo các không thu một phần!
Gửi bán vật phẩm ở Huệ Bảo các tốn hai mươi phần trăm tiền hoa hồng, một trăm thì chính là hai mươi vạn, đối với bất kỳ người nào mà nói đây đều là một khoản lớn. Khó trách nàng lại hưng phấn như vậy.
- Phế phẩm này mà cũng đáng một trăm vạn sao? Ngươi đang hù dọa người khác sao? Khó trách lại không bán được, có thể bán đi được mới là lạ!
Phù Ám Triều nhíu mày một cái rồi nói.
Hỗn Độn tinh thạch là một loại hóa tệ lưu thông trong Hỗn Độn Chí Tôn vực, giá trị không rẻ. Thần binh Hỗn Độn đỉnh phong bình thường cũng chỉ chừng mười vạn, cao lắm cũng chỉ mấy chục vạn. Thế nhưng binh khí cũ nát này lại những một trăm vạn, giá cả quá cao.
- Đây không phải là do Huệ Bảo các định giá, mà là vị cường giả bán bộ Chúa Tể kia quyết định, chúng ta chỉ phụ trách bán ra... Cho nên...
Cô nương này do dự một chút, không biết nên nói như thế nào.
Kỳ thực món bảo vật này mặc dù để cho người ta không nhìn ra cách dùng. Thế nhưng vẫn có người có chút hứng thú với nó. Bất quá sau khi nghe được giá cả, cơ hồ tất cả mọi người đều chùn bước.
Giá cả như vậy đã có thể mua một món thần binh Hỗn Độn đỉnh phong nhất, thậm chí còn là một món bán bộ thần binh Chúa Tể yếu một chút.
- Được rồi, đừng dọa có hù dọa nàng, món đồ này ta mua, bỏ vào cho ta đi!
Thấy dáng vẻ của cô nương này, Nhiếp Vân cười một tiếng rồi mở miệng nói.
- Chậm đã, món bảo bối này ta mua...
Nhiếp Vân vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một tiếng quát to vang vọng, lập tức có mấy bóng người từ thang lầu nhanh chóng đi tới.
Người đẫn dầu nhìn qua chừng ba mươi tuổi, hai hàng lông mày dựng thẳng, mang theo vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng. Dường như một khi nổi giận thì sẽ có đầu
người rơi xuống đất, phong vân biến hóa vậy.