- Chạy sao?
Thôn phệ cổ thuyền, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động một cái, pháp bảo lợi hại này đã tiến vào trong Nạp Vật thế giới của hắn, đồng thời bàn tay lăng không lấy ra Tử Đồng Bất Hủy, bản thể của hắn bị Nhiếp Vân đánh văng ra ngoài, ngăn cản ở trước mặt con đường chạy trốn của đám người Đan Thần Chúa Tể.
- Thôn phệ cho ta!
Bởi vì thời gian ngăn cản này cho nên Nhiếp Vân cũng đuổi kịp tới nơi, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình lần nữa lộn một cái, bao phủ xuống mấy vị Chúa Tể trước mắt.
Tí tách tí tách!
Lực thôn phệ cường đại lập tức đem mấy vị Chúa Tể lôi lại, khiến cho tốc độ chạy trốn của bọn họ giảm nhanh.
- Tuyết Hàn Chúa Tể, mấy người các ngươi ở cùng ta thời gian dài như vậy, cũng nên làm việc cho ta a! Đi xuống đi!
Cảm thấy bị lực thôn phệ lôi kéo trốn không được, ánh mắt Đan Thần Chúa Tể run lên, giơ chân lên đạp đám người Tuyết Hàn Chúa Tể sau lưng.
Đám người Tuyết Hàn Chúa Tể không có đề phòng hắn lại còn có chiêu này, cho nên trực tiếp bị đánh trúng, lực lượng đẩy ngược khiến cho bọn họ cũng không đỡ nổi nữa. Cả đám đồng thời kêu thảm một tiếng rồi rơi thẳng vào trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình. Mà Đan Thần Chúa Tể mượn lực đạp một cái đã tránh thoát lực thôn phệ, nhảy ra khỏi Hỗn Độn Chí Tôn vực, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Hèn hạ!
- Vô sỉ!
Thấy người tốt trứ danh tam giới như Đan Thần Chúa Tể lại lộ ra vẻ bỉ ổi như vậy. Vì muốn mình chạy thoát thân mà đem đồng bạn làm bia đỡ đạn. Đám người Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều đồng thời tức giận gào thét, đang muốn đuổi theo thì đã thấy Nhiếp Vân khoát tay một cái.
- Không cần đuổi, đuổi như vậy căn bản không đuổi kịp, trước tiên cứ để cho hắn trốn một chút đi!
- Để cho hắn trốn một chút?
Lúc này Tử Đồng Bất Hủy đã biến trở về hình người, vẻ mặt kỳ quái, không rõ ý này cho lắm.
Tốc độ của Đan Thần Chúa Tể rất nhanh, để cho hắn trốn một lát thì sao có thể đuổi theo kịp được chứ?
- Bây giờ cho dù có đuổi cũng không đuổi kịp, chờ lúc nào hắn dừng lại thì chúng ta lại đuổi. Khi đó tự nhiên rất dễ dàng có thể đuổi kịp được!
Nhiếp Vân nở nụ cười nói.
Tốc độ giữa các Chúa Tể cũng không kém nhau nhiều, thân thể Nhiếp Vân mạnh mẽ, nhiều nhất thì khi phi hành cũng chỉ ung dung hơn àm thôi. Nhưng ở phương diện tốc độ sẽ không nhanh hơn bao nhiêu so với Đan Thần Chúa Tể!
Người này chạy trốn trước như vậy, dù có truy đuổi, dưới tình huống tốc độ chênh lệch không bao nhiêu, cho dù có đuổi theo hơn mấy năm nhất định cũng không theo kịp. So với việc lãng phí, mất thì giờ, còn không bằng trước tiên không đuổi theo thì hơn.
Đan Thần Chúa Tể trốn đi, thấy không ai đuổi theo, khi đó đương nhiên sẽ dừng lại. Lại tìm một chỗ lẩn trốn, đến lúc đó lại đi bắt, so với biện pháp trực tiếp đuổi này, hiệu quả còn tốt hơn.
- Chẳng qua là...
Nghe thấy hắn nói như vậy, mọi người lập tức hiểu rõ. Chỉ có Tử Đồng Bất Hủy gãi đầu, muốn nói cái gì đó, lại không thấy ai hỏi cho nên hắn lại không nói ra được thành lời.
- Chỉ là cái gì?
- Ta nói là... Nếu như Chúa Tể thực sự muốn ẩn núp, như vậy cho dù chủ nhân người có lợi hại hơn nữa thì cũng rất khó phát hiện a!
Do dự trong chốc lát Tử Đồng Bất Hủy vẫn nói.
Cường giả Chúa Tể linh hồn viên mãn. Lĩnh ngộ ba nghìn đại đạo, nếu như muốn ẩn núp, sẽ giống như người bình thường vậy. Bất kỳ khí tức gì cũng sẽ không thả ra ngoài, cho dù là ai cũng không nhìn ra được. Đến lúc đó cho dù ngươi là Chúa Tể thì cũng không tìm được a!
- Yên tâm đi, ta có biện pháp tìm ra hắn!
Nhiếp Vân cũng không giải thích, thân thể thoáng
một cái đã tiến vào Nạp Vật thế giới.
Bốn vị Chúa Tể ở Đan Thần cốc lâu dài. Trong đó có Thiên Ngự Chúa Tể đã bị hắn chém giết, Đan Thần Chúa Tể trốn thoát. Còn dư lại hai người.
Hai người này bị Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình thôn phệ, sau đó lập tức chuyển đến Nạp Vật thế giới.
- Đan Thần lão thất phu, lão tử coi ngươi là huynh đệ, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng không lui bước. Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt ngươi lại bán đứng, ta đáng hận a, đáng hận!
- Nếu như ta có thể đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ giết ngươi.
Còn chưa tới đến trước mặt thì đã nghe được tiếng rống của hai đại Chúa Tể, bất quá không phải là nhắm vào mình, mà là vào Đan Thần Chúa Tể.
Bọn họ ở lại chỗ này, tình nguyện đắc tội với hắn chính là vì trợ giúp người này. Ai ngờ người này lại vì chạy thoát thân mà lại bán đứng bọn họ, loại này hành vivong ân phụ nghĩa này đã hoàn toàn chọc giận hai người.
Sưu!
Nhiếp Vân xuất hiện ở trước mặt hai người.
- Động thủ đi, chỉ hy vọng sau này ngươi có thể chém giết Đan Thần Chúa Tể, báo thù cho chúng ta!
Biết chắc sẽ không có cách nào trốn, Tuyết Hàn Chúa Tể cắn răng nói. Trên mặt mang theo ngạo khí thấy chết không sờn.
Đều là cường giả Chúa Tể, hắn biết người như vậy ý chí kiên định. Nếu đã xuất thủ bắt lại bọn họ, như vậy nhất định sẽ không có ý định bỏ qua. Lại nói, trước đó bọn họ còn tính toán giết đối phương a. Theo hắn thấy, người trước mắt này tuyệt sẽ không để cho bọn họ sống sót rời đi.
- Quan hệ đối đầu, ngươi muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng thể không cái gì, chỉ hy vọng ngươi có thể chém giết Đan Thần này, hả giận cho chúng ta a.
Một vị Chúa Tể khác cũng nói.
Bị bằng hữu bán đứng, trong lòng bọn hắn cực kỳ hận đối phương.
- Hiến tế linh hồn, trở thành người hầu của ta, ta có thể không giết các ngươi!
Nhiếp Vân không có trả lời bọn họ mà chỉ lạnh nhạt nói.
- Trở thành người hầu?
Hai người đồng thời sửng sốt một chút.
Vốn tưởng rằng lần này hẳn phải chết, thế nhưng lại không nghĩ rằng bọn hắn còn có cơ hội giữ mạng sống.
Bất quá, đường đường là Chúa Tể, muốn cho bọn họ làm người hầu, trong lòng khó tránh khỏi có chút không cam lòng! Nhưng mà nếu không làm, trong nháy mắt đối phương nhất định sẽ chém giết bọn họ.
Làm người hầu, có mạng sống, không làm... Tử vong!
Đây là điều kiện mà vị Nhiếp Vân này đưa ra.
- Đừng tưởng rằng làm người hầu của ta là bôi nhọ thân phận. Phù Ám Triều, Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy đều là người hầu của ta, bọn hắn cũng đều là Chúa Tể!
Nhiếp Vân nói.
- Cái này...
Hai người Tuyết Hàn đồng thời sửng sốt một chút.
Đúng vậy a, mặc dù đều là Chúa Tể, thế nhưng vị Nhiếp Vân này là một ngoại lệ. Chẳng những thực lực bản thân cực mạnh, mà còn có vài vị người hầu Chúa Tể!