Nhìn từ đằng xa, Thập Phương Thiên vực trước mắt sáng chói giống như tinh thần vậy, đi tới trước mắt thì cũng không phải có cảnh tượng như vậy. Ngược lại còn mang theo sắc thái quỷ dị, giống như một thế giới khác vậy.
Đi tới trước mắt, linh hồn lực cường đại ngưng tụ thành tơ, nhanh chóng lan tràn vào phía trong. Rất nhanh, trên mặt Nhiếp Vân hiện lên vẻ cổ quái.
Quả nhiên giống như Tiêu Diêu Tiên nói vậy, không gian chỗ này chia làm mười phương hướng, trái phải trước sau trên dưới. Đúng như lời hắn nói, một đạo linh hồn xuất ra, không ngờ lại lan tràn xuống phía dưới, sau khi biến mất lại đi ra ở bên trái, vốn là ở bên phải lại chẳng biết tại sao lại tới phía trên, quỷ dị,à hỗn loạn, không có chút quy luật nào, khiến cho người ta không rõ ràng.
Nếu như không phải đã biết trước, chỉ riêng những phương hướng hỗn loạn này chỉ sợ cũng đã khiến cho người ta đầu choáng mắt hoa. Một khi rơi vào trong đó hoàn toàn không ra được.
- Thật là một nơi thú vị.
Cẩn thận quan sát một chút, pháp tắc không gian nơi này không có bất kỳ khác biệt nào vớ Hỗn Độn Chí Tôn vực. Chỉ là nơi giống nhau thế nhưng lại có hai loại tình cảnh khác biệt, quả thực khiến cho người ta khó lòng hiểu nổi.
- Hoặc giả là có liên quan Hư Không giới.
Nhiếp Vân suy đoán trong lòng.
Từ trong miệng Đan Thần Chúa Tể biết được Hư Không giới rất có thể đang ẩn nấp ở trong Thập Phương Thiên vực. Nơi này lại cổ quái như vậy, rất có khả năng là do bị Hư Không giới làm ảnh hưởng.
- Chủ nhân, ta biết một lối đi, có thể trực tiếp tiến vào Vạn Pháp cung! Con đường này không gian xuất hiện chuyện phương hướng nghịch, chuyển cực ít, có thể để tránh đi không ít phiền toái!
Đứng ở trước mặt Thập Phương Thiên vực, đột nhiên Đoạn Diệc nói.
- Mục đích chúng ta tới đây cũng không phải là đi Vạn Pháp cung, mà là đi tìm Hư Không giới! Đối với Hư Không giới, chưa chắc Vạn Pháp Chúa Tể đã hiểu biết nhiều hơn chúng ta. Cho nên, ta thấy tốt nhất là đi tới một nơi rất ít gười đi qua, còn là nơi vô cùng nguy hiểm nữa!
Nhiếp Vân còn chưa trả lời thì Phù Ám Triều đã cắt đứt lời của hắn.
Lần này tới đây, mục đích chủ yếu cũng không phải là vì Vạn Pháp cung, mà là Hư Không giớ. Đi Vạn Pháp cung, cho dù tìm được Vạn Pháp Chúa Tể thì có lợi ích gì chứ? Cho dù cái phiến địa vực này hắn là chủ nhân, thế nhưng nhất định cũng không biết vị trí cụ thể của Hư Không giới ở nơi nào.
Dù sao chỗ này toàn bộ tam giới trước mắt chỉ có một vị Đan Thần Chúa Tể từng tiến vào qua mà thôi.
- Cũng không thể nói như vậy, cho dù Vạn Pháp Chúa Tể không biết vị trí cụ thể của Hư Không giới. Thế nhưng là vương giả nơi này, có lẽ cũng có chút tin tức, chung quy vẫn tốt hơn việc chúng ta đi tìm kiếm lung tung như vậy.
Đoạn Diệc phản bác.
- Nếu như Vạn Pháp Chúa Tể biết tới nơi này. Nhất định bản thân đã sớm động thủ...
Phù Ám Triều cũng phản bác.
- Được rồi, đi tìm Vạn Pháp Chúa Tể đi, đi tìm không có phạm vi như vậy, quả thực không quá dễ dàng!
-
Khoát tay, Nhiếp Vân ngắt lời của hai người.
Trải qua quan sát mới vừa rồi hắn đã biết việc tìm Hư Không giới này quá mức khó khăn.
Bằng vào thực lực của cường giả Chúa Tể, mặc dù Thập Phương Thiên vực rất bát ngát, thế nhưng linh hồn lực của Chúa Tể vẫn có thể hoàn toàn bao trùm. Nhưng mà nơi này quá mức quỷ dị, linh hồn bao trùm sẽ chỉ làm cho bản thân rơi vào hỗn loạn, càng không thể tìm được cái gì.
Cho nên, việc tìm Hư Không giới nói thì dễ. Nếu như thực sự đi tìm. Sẽ vô cùng khó khăn, cho dù bọn họ có nhiều Chúa Tể như vậy. Thế nhưng
muốn tìm kiếm từng tấc. Không có nhiều năm cũng không thể nào hoàn thành được.
Nhưng mà thời gian như vậy hắn không tiêu hao nổi!
Không bằng tìm Vạn Pháp Chúa Tể xin giúp đỡ một chút.
Làm bá vương ở Thập Phương Thiên vực này, có lẽ đối phương đối với rất nhiều địa phương ở nơi này cũng hiểu rõ vô cùng, hoặc giả, có lẽ có thể từ trong miệng đối phương biết được một ít tin tức hữu dụng.
- Vâng!
Nhiếp Vân lên tiếng, mọi người không có ý kiến, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Đoạn Diệc:
- Dẫn đường đi!
- Được!
Đoạn Diệc đồng ý một tiếng, lại bay về một phương hướng, mọi người theo sát phía sau hắn. Mới phi hành nửa ngày, đột nhiên đã nhìn thấy có một đám người từ đằng xa bay tới, đầu đuôi nối liền, giống như một hàng dài vậy.
- Ồ, quá nhiều người? Hơn nữa đều là nữ tử, các nàng muốn làm gì vậy?
Tử Đồng Bất Hủy chỉ về phía trước, miệng có chút kỳ quái hô.
Xuất hiện ở trước mắt mọi người là một đám nữ tử, mỗi một người đều xinh đẹp vô song, cả đám ở một chỗ, tựa như một bức tranh khiến cho người ta khó có thể tin được vậy..
Những nữ tử này đều mặc y puhjc giống nhau, trắng nõn như tuyết, đi ở trong tinh không, giống như một đám tiên tử đang ngự phong phi hành vậy.
- Là người của Linh Tú tộc!
Nhìn một cái, Nhiếp Vân dã nhận ra.
Trước đó ở trong Trọng Đồng thành hắn đã từng gặp người của Linh Tú tộc. Cho nên lúc này hắn rất dễ dàng nhận ra, cũng chỉ có người của chủng tộc này mới có thể linh động phiêu dật, tựa như tiên tử như vậy.
- Không phải các nàng ở Linh Tú sơn hay sao? Soa lại tới đây?
Tiêu Diêu Tiên cũng nhận ra được thân phận của đám nữ tử này, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
- Linh Tú sơn?
- Đúng vậy, Linh Tú sơn là quốc độ của Linh Tú nhất tộc, núi rừng khắp nơi, nguy nga bất phàm. Người của chủng tộc này, bởi vì người người đều là lô đỉnh thượng hạng, bản thân lại xinh đẹp vô song, cho nên cơ hồ đều rất ít khi rời đi. Thế nhưng lúc này lại chạy đến nhiều như vậy, chẳng lẽ trong Linh Tú tộc xuất hiện biến cố gì hay sao?
Tiêu Diêu Tiên nhíu mày.
- Biến cố? Chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện rồi?
Trước đó không biết quan hệ giữa Tú Linh đại đế và Nhiếp Đồng, hắn có thể cái gì cũng không quản. Thế nhưng bây giờ đã biết, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cho dù bây giờ Nhiếp Đồng và Tú Linh đại đế không có bất kỳ quan hệ gì, hơn nữa chưa chắc đã tốt hơn Tu La vương. Thế nhưng một khi biết nhữngchuyện này mà lại trơ mắt để cho nó xảy ra, hắn vẫn không làm được.
- Không quá giống, đầu tiên, Tú Linh đại đế thân là Chúa Tể, thực lực mạnh mẽ, nếu như chủ nhân không ra tay, sẽ không có người nào có thể đả thương nàng! Tiếp đó, ngươi xem phương hướng và tốc độ những người này đi về phía trước không có chút hốt hoảng nào. Nếu như quả thật xuất hiện chuyện gì đó, tuyệt đối sẽ không chậm rãi như vậy!
Phù Ám Triều nói.