Thấy toàn bộ mọi người đã tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, thân thể Nhiếp Vân nhóang một cái đã thu hồi lại Thiên Tâm Đằng, đồng thời bàn tay chộp ra một trảo, Đan Thần cổ thuyền cách đó không xa cũng bị hắn thu vào thân thể. Miệng cười to một tiếng, cũng tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình ở cách đó không xa.
- Ngươi... Đáng chết!
Vạn Pháp Chúa Tể không nghĩ tới Nhiếp Vân lại sử dụng Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình trực tiếp chui vào trong đó. Khiến cho hắn có thực lực mà không thể thi triển được, sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
- Đại nhân, trực tiếp phá vỡ Tĩnh Tâm bình đi, ta không tin hắn còn có thể đợi ở bên trong!
Một người áo đen đi tới, nói.
Không phải bọn chúng tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình sao? Trực tiếp phá vỡ bình, để ta xem ngươi còn tránh tới nơi nào nữa.
- Ngươi thì biết cái gì! Mặc dù ta có Cửu U Trảm Cốt đao là thần binh bán bộ Phong vương, thế nhưng căn bản không phá nổi Tĩnh Tâm bình này a.
Vạn Pháp Chúa Tể hừ lạnh nói.
- Không phá nổi?
Tất cả đam người áo đen cũng có chút kỳ quái, đồng loạt nhìn về phía hắn..
Thần binh Bán bộ Phong vương so với thần binh Chúa Tể không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, làm sao có thể không phá nổi chứ?
- Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình cũng không phải là thần binh Chúa Tể đơn giản, mà là... Một bộ phận của thần binh Phong vương Chân Huyết vương quan. Chỉ có một kiện, tuy rằng uy lực yếu đi không ít, nhưng mà bản chất vẫn còn ở đó, nếu như dùng Trảm Cốt đao va chạm với nó. Thứ tan vỡ chỉ có thể là thanh trường đao này của ta!
Thấy mọi người cũng không biết chuyện, Vạn Pháp Chúa Tể đem bí mật mà hắn biết nói ra.
- Một bộ phận của Chân Huyết vương quan?
- Ban đầu Chân Huyết vương đi tới nơi này là lập tức mất đi tung tích, Chân Huyết vương quan của hắn cũng bị mất. Chẳng lẽ đã bị tiểu tử này lấy được?
- Nhất định không thể bỏ qua, lấy được Chân Huyết vương quan, thực lực của đại nhân tuyệt đối có thể một bước lên trời. Cái gì mà Hỗn Độn vương, A Dục Vương, tất cả không phải là đối thủ của đại nhân! Tất cả đều phải quỳ xuống trước mặt đại nhân a!
Đám người áo đen dường như dã nghe qua chuyện về Chân Huyết vương quan, cho nên trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ hâm mộ.
- Hừ, Chân Huyết vương quan là một trong những binh khí mạnh nhất trong tay ta. Tuyệt không có thể rơi vào trong tay đám thổ dân này! Một khi ta tới, cho dù không thể nào chiến thắng được Hỗn Độn vương, A Dục Vương, thế nhưng đối phó với những tiểu lâu la này, tuyệt đối là dễ dàng!
Nghe được lời nịnh hót của đám người áo đen, Vạn Pháp Chúa Tể cũng không có bị lạc lối mà là hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo nồng đậm.
Ngay sau đó, hắn lại khoát tay, nói:
- Đi, ta cũng muốn nhìn một chút, cho dù hắn ta nắm giữ địa lợi thì sao có thể làm khó dễ được ta chứ! Nếu bàn về hiểu rõ Tĩnh Tâm bình, cho dù hắn đã luyện hóa nó thì tuyệt đối cũng không có quen thuộc bằng ta. Nhất định sẽ bị ta giết chết!
- Đó là đương nhiên, so trình độ nắm giữ binh khí trong tay với đại nhân, đám thổ dân này sao có thể so sánh được chứ?
- Đại nhân tất sẽ có thể đánh chết tiểu tử Nhiếp Vân này, tìm được về Chân Huyết vương quan.
Tất cả đám người áo đen đều luôn miệng nịnh hót.
- Được rồi, không cần nói nhiều, đi thôi!
Vạn Pháp Chúa Tể hừ lạnh một tiếng, thân thể thoáng cái đã bay về phía Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình.
- Không sai, giết hắn!
- Giết những phế vật này!
Những người áo đen khác thấy hắn xông tới cũng không có ngừng lại mà bay theo sát.
Theo bọn hắn thấy, thực lực của đám người Nhiếp Vân cũng
chỉ có mạnh như vậy, không đáng để lo. Cho dù có chạy trốn tới nơi nào, chiếm cứ cái gì cũng đều vô dụng!
Có thần binh bán bộ Phong vương, bọn họ đã nắm thế chủ động trong tay, đối phương chỉ là một Chúa Tể mà thôi... Không có gì đáng sợ, tiện tay là có thể bóp chết!
Sưu sưu sưu sưu!
Đám người Vạn Pháp Chúa Tể tiến vào bên trong hắc động đang xoay tròn của Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, cả đám đồng thời cảm thấy thân thể nhẹ đi một chút, dường như tiến vào một cái không gian khác vậy.
- Không nên khinh địch, Nhiếp Vân này ta đã từng tìm hiểu cặn kẽ nghe qua, vô cùng cổ quái, phải cẩn thận một chút!
Mặc dù Vạn Pháp Chúa Tể thực lực mạnh mẽ, thế nhưng hắn cũng không giống những người khác, khinh địch, mà là nắm chặt Cửu U Trảm Cốt đao trong tay, tinh khí thần toàn thân tập trung cao độ. Dường như một khi gặp phải nguy hiểm sẽ tùy thời đánh ra công kích.
Trước mắt hắn lúc này là một mảnh sương mù mờ mờ ảo ảo tràn ngập, chín người chậm rãi đi về phía trước.
Không gian bên trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình so với bên ngoài bị chèn ép, cho nên không lớn lắm, đối với những cường giả như bọn hắn mà nói, cũng có thể đánh ra được một cái hắc động.
- Bọn chúng đâu? Tại sao lại không thấy tung tích?
Phi hành một hồi, cũng không có phát hiện ra đám người Nhiếp Vân, đám người Vạn Pháp Chúa Tể cái trố mắt nhìn nhau, có chút kỳ quái.
Trước đó bọn hắn tận mắt nhìn thấy đám người Nhiếp Vân tiến vào đây. Sao hiện tại ngay cả một đạo quỷ ảnh cũng không nhìn thấy chứ?
- Cái này giống như là một mê trận...
Một người áo đen vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ nói:
- Hắn biết không đánh lại chúng ta cho nên vây khốn chúng ta vào mê trận. Sau đó lại nghĩ những biện pháp khác a!
- Mê trận không giết được người, cho dù trong thời gian ngắn có thể vây khốn chúng ta thì cũng không có ích gì. Đến lúc đó nhất định sẽ càng nghênh đón công kích thảm thiết hơn. Bọn chúng cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu.
- Ai mà biết được, tình huống bây giờ người nào cũng không tiện nói. Dù sao vẫn nên cẩn thận một ít. Nếu như thực sự không được thì trực tiếp xé không gian, trận pháp gì cũng sẽ trở nên không có hiệu quả...
Đám người áo đen thấy tiến vào Tĩnh Tâm bình mà lại không tìm được đám người Nhiếp Vân, vẻ mặt cả đám hiện lên vẻ nghi ngờ. Không biết trong hồ lô của đối phương đang bán cái gì.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, đối phương nên dựa vào địa thế mà lần nữa chiến đấu với bọn họ a. Sao lại toàn bộ đều biến mất không thấy chứ?
- Ta cảm thấy bọn chúng sợ hãi cho nên đã lẩn trốn. Đại nhân, ta thấy không bằng trực tiếp bổ nơi này ra. Để ta xem rốt cuộc bọn chúng có thể ẩn giấu được ở đâu nữa.
Lại một người áo đen cười lạnh, lại nhìn về phía Vạn Pháp Chúa Tể cách đó không xa rồi nói.&