- Chỉ sợ Nhiếp Vân chúa tể sau có khả năng là thật.
Những đạo lý này không nghĩ ra sẽ khó, nghĩ thông suốt không đáng một đồng, Linh Tú Đại Đế không tự chủ được gật gật đầu.
Nhiếp Vân thứ hai đưa ra chiêu này trực chỉ Nhiếp Vân giả, làm cho hắn khó chịu, hắn vô cùng có khả năng là thật.
- Cũng không nhất định, có lẽ hắn là giả, cố ý đưa ra chiêu này trên thực tế đã phòng bị tốt... Trước khi phân ra Nhiếp Vân thật giả chúng ta không ra tay, thậm chí còn giúp người yếu thế.
Đoạn Diệc do dự sau đó lên tiếng.
- Hắn nói không sai, chúng ta nên bảo hộ sẽ bảo hộ, nên hỗ trợ cũng phải hỗ trợ!
Vạn Pháp chúa tể cũng gật đầu.
Tuy Nhiếp Vân thứ hai nói rất đúng, đi nước cờ này rất tàn nhẫn nhưng cũng không thể chứng minh hắn là thật, giả cũng có thể có thể sử dụng chiêu này lấy lùi làm tiến, chuyển bại thành thắng!
Cho nên trước khi xác định Nhiếp Vân là thật là giả, tất cả phải bảo trì trung lập.
- Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ cần tìm được lối ra, kẻ giả sẽ lộ nguyên hình, rốt cuộc ẩn giấu không được, đến lúc đó ta xem ngươi còn lời gì để nói.
Nhiếp Vân đầu tiên nhìn sang, lập tức đồng ý lời của Nhiếp Vân thứ hai, cũng không do dự.
- Làm sao tìm được đường ra phải dựa vào hai vị!
Linh Tú Đại Đế đem ném khó khăn cho hai người.
- Trước kia Đan Thần chúa tể nói qua, tế đàn này liên quan tới phương pháp rời đi, ta xem nghiên cứu trước rồi nói sau.
Nhiếp Vân thứ hai lên tiếng.
Vừa rồi hai người chiến đấu tuy kịch liệt, thậm còn hủy diệt toàn bộ thôn xóm nhưng tế đàn không bị tổn thương gì, thậm chí những tế tự chi linh vẫn quỳ ở nơi đó không nhúc nhích.
Tất cả mọi người biết rõ tế đàn là mấu chốt rời đi, một khi xảy ra vấn đề sẽ thành đối tượng hoài nghi, cho nên cho dù Nhiếp Vân thứ nhất hay thứ hai đều cố ý khắc chế lực lượng, cho dù chung quanh bị hao tổn lợi hại thì nơi này cũng bình yên vô sự.
- Ta cũng có ý này!
Sắc mặt Nhiếp Vân đầu tiên trầm xuống, hắn cau mày đi lên phía trước, gương mặt khôi phục như thường, thân thể nhảy lên bay qua tế đàn.
- Hắc hắc!
Nhìn cử động của hắn, Nhiếp Vân thứ hai cười cười.
Tất cả... Tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Nhiếp Vân thứ hai dĩ nhiên là thật, lúc Vạn Pháp chúa tể đột ngột biến mất thì hắn biết đối phương ra tay lần nữa, hắn lặng lẽi theo sau lưng đám người Đoạn Diệc và chờ cơ hội xuất hiện.
Sau khi Nhiếp Vân giả xuất hiện, hắn cũng không sốt ruột xuất hiện, hắn muốn xem một chút để xác định mục đích của đối phương.
Nhìn thấy đối phương thật giả lẫn lộn, từ đó làm mọi người cho rằng hắn là thật, chính mình là giả, trong nội tâm Nhiếp Vân đã có ý định, lúc này mới cố ý xuất hiện làm ra cảnh tượng lúc trước.
Khi chiến đấu với đối phương, kiểm tra xong thực lực đối phương giống hắn như đúc, Nhiếp Vân cải biến suy nhĩ.
Nếu đối phương xuất hiện trong hư không giới, khẳng định hết sức quen thuộc với nơi này, lợi dụng hắn rời khỏi nơi đây là biện pháp tốt nhất.
Cho nên mới có cách nói vừa rồi.
Hắn cũng đoán được chuyện thế giới mặt kính từ trước, chỉ có điều trong nội tâm hắn có nghi hoặc.
Đan điền bài danh top mười dựa theo quy tắc hỗn độn hải dương sẽ không xuất hiện lần thứ hai, nhất là đan điền thứ nhất và thứ hai đáng sợ đến cực điểm, cho dù thế giới mặt kính đặc thù cũng không thể lăng không biến ra.
Chỉ cần không biến ra được, hắn sẽ có biện pháp đánh chết đối phương và rời khỏi nơi này.
Bởi vì hắn còn cố ý giấu thủ đoạn không có sử dụng.
Có tự tin như vậy, tất cả những việc còn lại đơn giản, cho nên
Nhiếp Vân tạm thời không kém giết đối phương, còn muốn dựa vào hắn tìm kiếm Hư Không Tử và rời khỏi nơi đây, cho nên hắn mới cố ý giả thành giận dữ và không thể chứng minh đối phương là giả mạo, từ đó mê hoặc đối phương, làm cho đối phương phải cống hiến bí mật ra ngoài.
Đương nhiên, những chuyện này chỉ có hắn biết, có thêm người biết sẽ có thêm nguy hiểm, cho nên hắn không nói với ai, mặc dù đám người Đoạn Diệc cũng không rõ ràng, còn tưởng rằng khó phân biệt thật giả.
- Hừ, muốn nhanh hơn ta một bước tìm ra biện pháp chứng minh hay sao? Nằm mơ, nói cho ngươi biết, ta khẳng định sẽ tìm được trước ngươi.
Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu liền biến mất, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn theo Nhiếp Vân giả bay vào trong tế đàn.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Tử Đồng Bất Hủy nhìn về phía Đoạn Diệc.
- Không cần làm gì bây giờ, đi theo bọn họ là được, chắc hắn Nhiếp Vân đã tìm ra biện pháp, chúng ta chỉ cần theo đó mà làm.
Đoạn Diệc cười nói.
- Đi, vượt lên.
Đám người Vạn Pháp chúa tể gật gật đầu theo sát hai Nhiếp Vân, cũng bay về tế đàn.
Tế đàn cũng như vừa rồi, nó mang theo âm thanh đặc thù, nghe vào tai có cảm giác đầu óc căng cứng.
Nhiếp Vân đứng trên tế đàn, hắn nhìn Nhiếp Vân giả trước mắt giả vờ giả vịt đi dọc theo tế đàn quan sát chung quanh, mỉm cười sau đó nhìn sang tấm bia đá.
Tấm bia đá không biết do bảo thạch gì tạo thành, nó đen nhánh và có màu xanh đậm, phía trên có ba bức họa.
Ba chữ này như con giun nhưng đâm thẳng vào linh hồn và hình thành khe rãnh đặc thù, mặc dù tu vi như hắn, lại có thiên phú thiên nhĩ sư nghe hiểu ngôn ngữ bát phương cũng không nhìn ra đầu mối, cũng không nhận ra.
- Thiên phú thiên nhãn sư!
Tinh thần tập trung cao độ, vận chuyển thiên phú thiên nhãn sư và cẩn thận đọc ba chữ, nhìn ba bức đồ hình và ba chữ nhưng không nhìn ra cái gì, đôi mắt lại nhìn vào tấm bia đá, Nhiếp Vân cau mày và phát hiện một ít vấn đề.
- Những khí tức này là gì?
Trên tấm bia đá có từng sợi dây nhỏ bao phủ bốn phương tám hướng, chúng hình thành trận pháp đặc thù, chậm chạp dung nhập vào trong trung tâm tấm bia đá.
Những dây nhỏ này mang theo khí tức đặc thù, tinh thần va chạm vào, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
- Đây là... Tinh khí của những linh hồn người chết?
Khí tức này vô cùng cổ quái, chúng hội tụ từ bốn phương tám hướng, không phải thiên địa linh khí gì, mà là... Tinh khí linh hồn của người chết sinh ra!
Mọi người có tinh, khí, thần, sau khi chết những thứ này sẽ biến mất, nhưng có người có thể dùng phương pháp đặc thù tập trung những thứ này lại, tỷ như người tu luyện tà công, bình thường sẽ dùng một ít pháp bảo đặc thù như Dẫn Hồn Phiên, Định Hồn Kỳ, Tiếp Linh Phù... Thôn phệ tinh khí của người chết, từ đó dùng gia tăng phẩm cấp pháp bảo hoặc tu vi bản thân.