Hiển nhiên không nghĩ tới đối phương rời khỏi nơi này đơn giản như thế, Nhiếp Vân cũng có chút tính sai, nếu như sớm biết nhảy vào tấm bia đá là có thể rời đi, khẳng định đã xuất thủ giam cầm nơi này.
- Xảy ra chuyện gì?
Động tĩnh trơớc mắt huyên náo quá lớn, đám người Đoạn Diệc bay tới và hỏi thăm.
- Nhiếp Vân giả bị ta nhìn thấu thân phận, sợ tới mức chạy thục mạng!
Nhiếp Vân nói.
- Hắn là giả? Vậy ngươi có thể chứng minh chính mình là thực?
Vạn Pháp chúa tể nói.
- Hắn là thực, ta có thể chứng minh!
Đoạn Diệc đi tới.
- Nhiếp Vân chúa tể, trước khi không phân rõ thiệt giả, là chúng ta vô lễ, mong tha thứ.
Vạn Pháp chúa tể thấy Đoạn Diệc xác nhận, liền ôm quyền lên tiếng.
- Không sao, hiện tại chúng ta đang ở không phải thế giới mặt kính, mà là tam sinh giới, có thể xuất hiện kiếp trước kiếp sau, Nhiếp Vân kia là kiếp sau của ta, kiếp trước và kiếp sau của các ngươi cũng ở nơi này, không chém giết chúng sẽ không siêu thoát, không cách nào rời khỏi nơi đây.
Nhiếp Vân nhanh chóng nói ra biện pháp rời khỏi nơi đây với mọi người.
- Cho nên hiện tại chúng ta cần làm là đuổi theo Nhiếp Vân kia, cũng tìm ra kiếp trước và kiếp sau của các ngươi, sau đó lại chém giết.
- Tốt, chúng ta nghe ngươi!
Mọi người đã đoán được phân nửa, nghe nói như thế làm sao không hiểu, lập tức gật đầu.
- Được rồi, chuẩn bị lên đường đi, trước khi đi ta sẽ gieo ấn ký linh hồn lên các ngươi, như vậy có thể xác nhận thân phận, không cần lo lắng đối phương thừa cơ mà vào.
Tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, lợi dụng thủ đoạn đặc thù gieo ấn ký lên thân mỗi người.
Trước kia đối phương xuất hiện quá mức vội vàng, mọi người không có phòng bị, lúc này mới lâm vào bị động, chân chính có chỗ chuẩn bị, mặc dù đối phương giống như đúc cũng có thể nhìn ra rõ ràng.
Mọi người biết rõ làm như vậy cũng là bị bất đắc dĩ, tất cả đều không phản kháng, một lát sau đã bố trí xong âấm chế, Nhiếp Vân nhìn về phía tấm bia đá trước mặt.
Vừa rồi Nhiếp Vân giả đào tẩu quá nhanh nhưng hắn biết rất rõ ràng.
Cũng không phải lao thẳng vào tấm bia đá, mà là hơi thiên về bên phải, đầu vừa vặn chạm vào mặt đồ hình kiếp sau.
- Gia hỏa này là kiếp sau của ta, vọt tới đồ án kiếp sau liền trực tiếp biến mất... Xem ra phải lao vào đồ hình tương ứng mới có khả năng mở ra.
Nhìn thấy Nhiếp Vân giả rời đi, hắn hơi cân nhắc một chút liền hiểu ra.
Nhiếp Vân giả là kiếp sau của hắn, lao vào trong ba đồ hình và chạm vào đồ hình kiếp sau đã trực tiếp rời đi, bọn họ thân là kiếp này, xem ra chỉ cần lao vào kiếp này là rời đi.
Như vậy vừa vặn có thể phân biệt ai là thật ai là giả, thân phận giả không thể che giấu.
- Các ngươi lần lượt rời đi, ta lược trận cuối cùng!
Sau khi xác định phương pháp rời đi, Nhiếp Vân không hề sốt ruột, ánh mắt nhìn sang những người khác.
Chính hắn không có vấn đề gì, là kiếp này, những người còn lại thì hắn vẫn không thể xác định, cẩn thận quan sát một chút, xác nhận thân phận đối phương mới không bị động.
- Vâng!
Đám người Đoạn Diệc hiểu ý của hắn, Linh Tú Đại Đế đi đầu bay vào đồ án kiếp này trên tấm bia đá, hào quang bao phủ và biến mất.
Ngay sau đó Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy cũng liên tục bay qua, chỉ còn lại một mình Vạn Pháp chúa tể.
Nhiếp Vân muốn nhất xem là người này, trước kia hắn bị bắt đi, sau khi trở về cho dù ngôn ngữ hay hành động đều có chút phối hợp Nhiếp Vân giả, từ đó không thể không hoài nghi.
- Ngươi hẳn là kêếp trước của Vạn Pháp chúa tể!
Nhìn thấy đối phương không rời đi, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ta là kiếp này!
Trong mắt Vạn Pháp chúa tể mang theo một tia bối rối, đột nhiên thân thể khẽ động tiến vào tấm bia đá, hắn không đi đồ án kiếp
này, mà là kiếp sau.
Ông!
Còn chưa tới trước tấm bia đá, một đạo linh hồn khổng lồ giam cầm hắn lại, hắn như con bướm dính vào mạng nhện, bị treo giữa không trung không thể thoát thân.
- Nếu tên giả mạo kia bỏ chạy một lần, hiện tại ngươi cũng có thể bỏ chạy thì quá xem thường Nhiếp Vân ta rồi!
Cười cười, ngón tay của Nhiếp Vân biến thành màu vàng, ngay sau đó một đạo hàn quang bay vào mi tâm của Vạn Pháp chúa tể.
- Ngươi...
Đồng tử Vạn Pháp chúa tể co rụt lại, muốn nói cái gì đó nhưng chưa nói ra ươợc, chỉ trong nháy mắt mi tâm của hắn xuất hiện lỗ máu, linh hồn bắt đầu tiêu tán.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên trước mặt lại động thủ với hắn, hơn nữa không dây dưa dài dòng, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Hô!
Vạn Pháp chúa tể tử vong, thi thể của hắn nhanh chóng hóa thành làn khói xanh và bay qua đồ án kiếp sau và biến mất không thấy gì nữa.
- Quả là thế!
Nhiếp Vân cũng không ngạc nhiên, lúc này gật đầu.
Ra tay đánh chết Vạn Pháp chúa tể ngay lập tức là hắn muốn thí nghiệm.
Kiếp trước của Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều tử vong, vì giấu diếm nên cố ý tự bạo thành thịt nát, cũng không thấy cái gì, nếu lưu thi thể nguyên vẹn thì hắn có thể quan sát rõ ràng.
Vạn Pháp chúa tể kiếp sau tử vong, tất cả tinh khí bay vào trong đồ án kiếp này, nói rõ sau khi hắn chết đã dung hợp với kiếp này.
Xem ra suy đoán lúc trước là đúng,, cho dù kiếp trước, kiếp này hay là kiếp sau, chỉ cần đánh chết là có thể thôn phệ tinh khí thần và trở nên cường đại hơn.
Đây là nguyên nhân vì sao Đan Thần chúa tể có thực lực vượt xa những người khác.
- Đi vào!
Sau khi suy luận rõ ràng, Nhiếp Vân cũng không ngừng lại, thân thể của hắn tiến vào tấm bia đá, trước mặt là hắc ám, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh vật khác biệt.
Trước mặt là núi non trùng điệp, nơi này không có thôn trang, chỉ có một cái đài cao mà thôi.
Trước đài cao là hố sâu đen kịt, bên trong có sương mù nồng đậm, mặc dù thiên nhãn cũng không nhìn rõ bên trong là gì, tuy không nhìn rõ nhưng hắn cảm nhận được nguy cơ.
- Chủ nhân!
- Nhiếp Vân chúa tể!
Đám người Đoạn Diệc bay tới, Linh Tú Đại Đế nhìn thấy một mình hắn tới liền hỏi:
- Vạn Pháp chúa tể đâu rồi?
- Vạn Pháp chúa tể là giả, ta đã ra tay chém giết!
Nhiếp Vân trả lời một câu, tiếp tục nhìn về phía trước.
- Có phát hiện gì hay không?
- Không có, hố sâu nhìn không thấy đáy, ngươi không có tới, chúng ta cũng không dám tùy tiện tiến lên, cho nên không phát hiện cái gì...
Linh Tú Đại Đế nói.
- Khói xanh vừa rồi bay đi nơi nào?
Nhiếp Vân hỏi.
- Trực tiếp bay vào hố sâu!
Đoạn Diệc nói.
- Tốt, chúng ta cùng đi qua đi.