Vô Tận Đan Điền

Ai thua ai thắng (Thượng)


trước sau

- Hắc hắc, đến đây đi!

Sử Hình đi ra khỏi đám người, đi tới cách Mạch Qua không xa, mọi người biết rõ hai người sắp chiến đấu cho nên liên tục lui về phía sau nhường sân bãi.

- Vị đại nhân này, tuy ta không biết ngươi thuộc thế lực nào nhưng thân là cường giả nên giữ lời ah.

Đi vào sân bãi, Sử Hình không sốt ruột động thủ, mà là nhìn về phía Nhiếp Vân, trong lời nói mang theo chất vấn.

- Đương nhiên!

Nhiếp Vân biết rõ hắn muốn nói gì, cũng không nhiều lời, mỉm cười gật gật đầu.

- Cũng tốt, nếu ta giết gia hỏa này, ta hi vọng ngươi nên rời đi, không quan tâm chuyện nơi này, được chứ?

Sử Hình nói.

- Ân!

Nhiếp Vân nói tiếp.

- Vậy là tốt rồi!

Sử Hình cười cười lần nữa, nhìn về phía Mạch Qua cách đó không xa, trong mắt mang theo dữ tợn:

- Là do ngươi tự mình muốn chết, thua thì ngoan ngoãn đi Tuyệt Sát Tông của ta.

- Không cần nói nhảm, muốn giết thì tới!

Mạch Qua cắn răng một cái.

- Tốt, tốt, hiện tại ta muốn ngươi biết thực lực không phải một sớm một chiều có thể san bằng, nước tới chân mới nhảy cũng vô dụng.

Nương theo Sử Hình cười lạnh, khí thế trên người hắn bạo phát ra ngoài, gió bão nổ vang và áp thẳng xuống, Mạch Qua đối diện giống như một con thuyền đánh cá nhỏ tùy thời sẽ lật úp, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

- Các ngươi nói... Hai người này ai sẽ thắng?

- Ngu xuẩn, đương nhiên là Sử Hình, ta biết rõ thực lực gia hỏa này, hắn cường đại hơn Mạch Qua gấp bội, nếu như thua ta sẽ cắt đầu mình.

- Ta cũng cho rằng như vậy, ngươi nhìn xem, hai người chênh lệch thật sự quá lớn, quả thực chẳng khác gì người trưởng thành và đứa trẻ.

- Ta không cảm thấy như vậy, ngươi không thấy thiếu niên quá tự tin sao? Những người này có thân phận gì?

- Ta ở Tuyệt Sát thế giới thời gian dài như vậy nhưng chưa nghe qua thế lực hay người nào giống như thế này.

- Quản hắn là ai, dù sao không nói tên, cho dù thực lực không kém gì chúng ta cũng chỉ là tán tu, không đáng lo ngại...

- Nếu là tán tu cũng không có gì phải lo lắng... Ta chỉ cảm thấy những người này có chút cổ quái, ta như nhớ như không...

...

Sử Hình và Mạch Qua chiến đấu hết sức căng thẳng, đám người chung quanh xem náo nhiệt, đại bộ phận mặt mỉm cười, không biết nghĩ cái gì, một ít cấp tiến còn đặt cược, cho rằng Mạch Qua chiến thắng không quá một phần ngàn khả năng.

- Chủ nhân...

Mấy người sau lưng thiếu niên tiến lên, không biết chủ nhân muốn làm gì.

Thiếu niên này chính là Nhiếp Vân.

Loại địa phương như Tuyệt Mệnh Quật nghe tên đã biết vô cùng nguy hiểm, nếu như Mạch Qua không thành tâm tin phục, cho dù dùng sức lượng buộc hắn dẫn đường cũng sẽ phi thường nguy hiểm, cho nên sau khi tới cũng không trực tiếp ra tay cứu người, cũng không có cướp đoạt đối phương, hắn giúp Mạc Qua khôi phục tin tưởng, nghĩ biện pháp làm hắn tin phục.

- Đánh bạc một chút.

Nghe được đám người Đoạn Diệc nghi hoặc, Nhiếp Vân cũng không giải thích, chỉ cười nhạt nói một câu.

Hắn đã nhìn thấy Sử Hình và Mạch Qua chiến đấu với nhau, từ đó hắn cũng hiểu rõ hai bên, tuy truyền thụ ba chiêu kiếm pháp không cường đại nhưng lượng thân Mạch Qua mà làm, muốn thắng không khó.

Hắn tự tin mười phần.

- Đánh bạc!

- Đánh bạc cái gì?

Nhìn thấy chủ nhân nói ra lời này, da mặt đám người Đoạn Diệc không ngừng co rút, đánh bạc, chẳng lẽ ngươi không có tự tin?

- Chủ nhân khẳng định có biện pháp, chúng ta chờ xem là được.

Tử Đồng Bất Hủy nói thầm.

Nghe hắn nói thầm, mọi người không nói thêm gì nữa, lúc này kỳ quái khó hiểu.

Đúng thế, thiếu niên chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nếu hắn bình tĩnh như thế chắc chắn đã sớm có ý định.

...

Song phương cầm thái độ khác nhau, chiến đấu cũng bắt đầu.

Ầm ầm!

Sử Hình thi triển chiêu số đầu tiên, tuy hắn nói rất nhẹ nhõm nhưng thấy Nhiếp Vân chắc chắn như thế cũng không dám xem thường, vừa ra tay đã sử dụng chiêu mạnh nhất, chưởng ấn huyết sắc bao phủ bốn phía, thực lực nửa bước chúa tể đại tam trọng bộc phát như sóng biển.

Ở trước mặt hắn, dường
như Mạch Qua chẳng khác gì lục bình không rễ, hoàn toàn không thể phản kháng.

Nhưng hắn cũng biết một khi không kiên trì nổi, tử vong nhất định là hắn, cũng không nhiều lời, hắn cắn chặt hàm răng và lao tới, kiếm của hắn xuất hiện quỹ tích thẳng tắp đâm vào Sử Hình.

- Ngươi học loại kiếm pháp này?

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ thi triển ra kiếm chiêu cường đại cỡ nào, lúc trước còn lưu thủ đoạn, sau khi xem rõ kiếm pháp của Mạch Qua thì Sử Hình cũng sững sờ.

Nói thật, chiêu này đơn giản đến cực điểm, giống như người thường vừa học kiếm, hoàn toàn không có gì huyền bí.

Đối phương dạy hắn, luôn mồm nói có thể đánh thắng?

Cũng quá đùa giỡn a.

- Đúng!

Mạch Qua kiên trì.

Kỳ thật lúc hắn nhìn thấy ba chiêu kiếm pháp này cũng ngạc nhiên, bởi vì chẳng khác gì hài tử ba bốn tuổi vung loạn!

Kiếm pháp này có thể thắng đối phương sao?

Cho dù trong nội tâm không tin nhưng lúc này không có đường lui, hắn chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.

- Nếu ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.

Thấy hắn thừa nhận, Sử Hình thiếu chút nữa cười bể bụng.

Loại kiếm pháp này muốn giết chết hắn? Nói đùa gì vậy!

Trong nội tâm cảm thấy không cho là đúng, Sử Hình cũng không phải người chủ quan, cũng không có buông lỏng, trái lại còn tăng cường lực lượng, lúc này vung tay thi triển chưởng ấn.

Chưởng ấn huyết sắc nổ vang, sóng lớn ập tới đánh vỡ không gian chung quanh và đánh thẳng vào mũi kiếm của Mạc Qua.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Không hề ngoài ý muốn, kiếm khí và huyết chưởng va chạm với nhau, lực lượng tán dật sang chung quanh.

Cả hai không cùng cấp bậc, cơ bản không có gì để nói.

- Ah...

Biến sắc, Mạch Qua lúc này như tên đã lên dây không thể không bắn, đành phải thuận thế thi triển kiếm thứ hai, chiêu số bình thản không có gì lạ, kiếm khí phân cách khí lưu phá không đánh tới.

- Hừ! Đồ vô tri.

Nhìn thấy chiêu thứ hai không khác gì chiêu đầu tiên, uy lực không cách nào làm hắn bị thương, Sử Hình cười lạnh, đột nhiên hắn phát lực dưới chân như linh xà.

Lúc này Mạch Qua dã có tác dụng tìm kiếm A Da Nạp Chi Tinh không thể thay thế, nếu như có thể bắt sống, tiến vào Tuyệt Mệnh Quật tìm kiếm tinh thạch sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chung quanh nhiều người như vậy cũng biết chuyện này, cũng nhìn chằm chằm vào hắn, không có lần luận võ này mọi người cướp đoạt công bình sẽ khó tránh khỏi một màn long tranh hổ đấu, tuy Sử Hình tự tin vào mình nhưng không chắc chắn đoạt được Mạc Qua trong tay nhiều đối thủ như thế!

Chính bởi vì như thế hắn mới cố ý đáp ứng đấu võ, trên thực tế là muốn tìm cơ hội thừa cơ bắt tiểu tử này, về sau cho dù có người nhìn chằm chằm cũng không có tác dụng gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện