Vô Tận Đan Điền

Cao Dương chúa tể (Hạ)


trước sau

Người đầu tiên dung nhập vào tinh không, đôi cánh mở ra làm đêm tối tràn ngập, chính là Tinh Dạ chúa tể.

Người còn lại là lão giả, hắn cười nhạt không rõ suy nghĩ cái gì, có lẽ chính là người phát ngôn của Tuyệt Sát Vương, Cao Dương chúa tể.

Ba vị chúa tể này không có sử dụng phong vương ý niệm nhưng khí chất trên người khác với các chúa tể khác, càng thêm tự tin, càng có khí phách!

- Nếu mọi người đã gặp mặt, từ tục tĩu ta phải nói ra trước!

Cao Dương chúa tể đi tới, thần sắc lạnh nhạt.

- Nhiếp Vân chúa tể, chắc hẳn ngươi là người phát ngôn của Tu La Vương bệ hạ a, mọi người đều vì mình chủ, chờ lát nữa tìm được A Da Nạp Chi Tinh, tất cả bằng thủ đoạn, hi vọng không nên ồn ào không thoải mái.

Hắn cho rằng sở dĩ thực lực Nhiếp Vân mạnh vượt xa chúa tể khác là bởi vì hắn là người phát ngôn của Tu La Vương.

Kỳ thật không riêng hắn nghĩ như vậy, Thần Quân và Tinh Dạ chúa tể cũng nghĩ như vậy, dù sao chúa tể thực lực giống nhau chính là định lý, muốn vượt qua cũng chỉ dựa vào lực lượng cường giả phong vương.

- Không sai, hiện tại phải nói cho rõ ràng, bằng không đến lúc đó tranh giành ngươi chết ta sống đánh đập tàn nhẫn, hoàn toàn không cần phải như vậy!

Tinh Dạ chúa tể cũng nói.

Hắn nói chuyện khô khốc, nghe vào tai như lâm vào hắc ám.

- Ah? Tất cả bằng thủ đoạn? Bằng thủ đoạn têế nào? Ai tìm được thì tính cho người đó sao?

Thấy hai người nói chuyện thân mật với nhau, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, hắn cười hỏi.

- Đương nhiên không có khả năng!

- Ý của ta là sau khi tìm được A Da Nạp Chi Tinh, mọi người bằng thủ đoạn, ai cướp được cuối cùng thì chính là của người đó.

- Các vị không có ý kiến chứ?

Cao Dương chúa tể khẽ nói.

- Không có ý kiến, lúc này mới công bình, bằng vào thực lực nói chuyện, thắng được A Da Nạp Chi Tinh, thua không có tư cách!

Tinh Dạ chúa tể cũng nói.

Hai người đã có chuẩn bị sung túc, nắm chắc thắng lợi trong tay cho nên vô cùng tự tin.

- Ngươi thì sao?

Nhiếp Vân nhìn về phía Thần Quân chúa tể.

- Ta... Bây giờ còn có thể nói cái gì?

Thần Quân chúa tể cười khổ.

Bốn người đã có hai tỏ thái độ muốn ra tay đoạt, hắn nói nhiều hơn nữa cũng uổng công.

- Đúng là không nói được cái gì... Cứ têế đi, mọi người bằng vào thực lực cướp đoạt, ta đạt được tinh thạch chính là của ai.

Nhiếp Vân đánh nhịp.

- Đã như thế... Ngươi giao Mạch Qua ra đây a!

- Hắn là người duy nhất là người biết A Da Nạp Chi Tinh ở địa phương nào, bảo hắn dẫn đường chúng ta mới có thể tìm được tinh thạch!

Cao Dương chúa tể nói.

- Ah?

Nhìn gia hỏa nói lời này, Nhiếp Vân mỉm cười, ánh mắt phát lạnh:

- Mạch Qua là ta tốn cái giá lớn mời chào, dựa vào cái gì phải dẫn đường cho các ngươi.

Cao Dương chúa tể mất mặt lớn, Mạch Qua là hắn trả giá tâm huyết đạt được, đối phương vừa tới đã bảo dẫn đường, đúng là đánh chủ ý tốt.

- Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là sứ giả của Tuyệt Sát Vương!

- Nếu như ngươi không bảo hắn dẫn đường, ta sẽ đi theo phía sau ngươi, ngươi đi nơi nào, ta theo nơi đó, hơn nữa tương đương với dẫn đường!

Cao Dương chúa tể cười lạnh.

- Ta đi thì sao? Ngươi theo thì sao? Đánh bàn tính tốt...

Nghe được đối phương nói lời vô sỉ như thế, Nhiếp Vân cười cười, đột nhiên ánh mắt của hắn bắn ra kim quang.

Oanh!

Thân thể hắn hành động như thiểm điện, trong chốc lát đã đi tới trước mặt Cao Dương chúa tể và tát một cái.

Hắn đã vận dụng toàn lực, tốc độ nhanh kinh người, Cao Dương chúa tể còn chưa kịp phản ứng đã bị tát thẳng vào mặt, hắn lảo đảo bay ra ngoài và đụng nát mấy chục tinh cầu, lúc này mới dừng lại.

- Ngươi muốn làm gì... Muốn chết!

Bị tát một cái, Cao Dương chúa tể tức nổ phổi, tuy một tát này không đánh chết hắn nhưng thực sự lại làm hắn mất mặt xấu hổ.

- Nói chuyện với ta khách khí một chút,
tính tình của ta không tốt lắm!

Cũng không thèm nhìn hắn, Nhiếp Vân thản nhiên nói:

- Nếu như cảm thấy không phục, có thể thiêu đốt ý niệm của Tuyệt Sát Vương giết ta... Nếu như ta đoán không sai, đạo ý niệm này cho dù giúp ngươi gia tăng thực lực cũng có hạn chế thời gian.

- Nếu hao tổn sớm thế, trơớc khi chuyện này chấm dứt mà không tìm thấy A Da Nạp Chi Tinh, tay không mà về... Không biết Tuyệt Sát Vương có giết ngươi hay không?

- Ngươi...

Cao Dương chúa tể dừng lại, hắn tức giận đỏ mặt nhưng không nói ra lời.

Vừa rồi đối phương đột nhiên ra tay làm hắn thật muốn thiêu đốt ý niệm Tuyệt Sát Vương chém giết Nhiếp Vân, nhưng... Đối phương nói đúng!

Hiện tại còn không tìm được A Da Nạp Chi Tinh, nếu như một ngày còn không tìm thấy, lực lượng sẽ tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó hắn không thể cướp đoạt tinh thạch.

Tuyệt Sát Vương yêu cầu là tình thế bắt buộc, một khi chuyện này bị hắn nện hư, chết nhất định là chính mình!

Nghĩ vậy Cao Dương chúa tể vô cùng giạn dữ nhưng vẫn nén lại.

- Biết rõ chính mình thân phận gì thì cút sag một bên, đừng ở chỗ này chướng mắt!

Thấy Cao Dương chúa tể hiểu rõ thực lực của mình, Nhiếp Vân không nhìn đối phương.

Hắn không biết đối phương sử dụng phong vương ý niệm sẽ có kết quả gì, lúc này đột nhiên tăng thực lực lên khẳng định không có khả năng duy trì, thời gian dài tất nhiên suy yếu giống như Chủ Tể Phù Ấn!

Chính bởi vì đoán được điểm ấy cho nên hắn không kiêng nể gì động thủ với Cao Dương chúa tể, không nghĩ hắn đoán đúng.

Tối đa có thể đánh đối phương một trận cho hả giận, mặt mũi hắn bị hao tổn cũng thôi, nếu như quá phận đối phương nhất định sẽ không hề cố kỵ thiêu đốt phong vương ý niệm, đến lúc đó mình không phỉa đối thủ thì phiền toái không nhỏ.

Cho dù không thể giết, buồn nôn đối phương cũng tốt, ít ra không nên cuồng vọng tới cực điểm, thực cho rằng mình là nhân vật nào đó.

- Ngươi...

Cao Dương chúa tể phun máu tươi, hắn suýt nữa bất tỉnh.

Đối phương không đặt hắn vào mắt.

Tung hoành tam giới nhiều năm như vậy, ai dám không cho hắn mặt mũi? Một cái tát đánh bay, hắn bị nhục nhã quá lớn.

- Ngươi ít đắc ý, đợi khi tìm được A Da Nạp Chi Tinh, sử dụng phong vương ý niệm, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết.

Nội tâm kêu gào, Cao Dương chúa tể cố nén tức giận lui về phía sau vài bước.

Gia hỏa này không có kêu gào đòi báo thù gì đó, hắn lại im lặng lui bước, đây chính là kẻ không thể khinh thường.

- Thần Quân chúa tể, Tinh Dạ chúa tể, chúng ta đi thôi!

Biết rõ ba người này có được bí pháp của cường giả phong vương, hơn nữa nơi này nguy cơ trùng trùng không thể phi hành, muốn bỏ cũng không xong, Nhiếp Vân đành phải hành động một mình, điều khiển đan thần cổ thuyền dựa theo hướng Mạch Qua chỉ dẫn và tiến lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện