Biển ở trong Cửu Thiên thế giới, cũng giống như ở Thiên địa lục đạo vậy, sóng cả mãnh liệt, bên trong có vô số sinh mạng cường đại sinh tồn. Còn có vô số bảo vật, rất nhiều tu sĩ cũng sẽ mạo hiểm tính mạng của mình mà tới đây đi tìm một chút bảo vật.
- Ở trên hòn đảo này, bất quá dường như đã có chủ, chúng ta trực tiếp đoạt về hay sao?
Tĩnh Tâm chỉ về phía trước rồi nói.
Nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, quả nhiên đa thấy phía trước có một hòn đảo nhỏ lơ lửng ở trong đại dương. Hòn đào được một màu xanh ngắt bao phủ, giống như một chỗ thần tiên vậy.
- Mặc dù người của thế giới này thực lực đều rất thấp. Thế nhưng tốt nhất chúng ta cũng không cần cứng rắn cướp, có thể dùng những vật khác trao đổi là tốt nhất!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Mặc dù thực lực của mạnh mẻ, thế nhưng dù sau cũng không phải là cường đạo, thấy thứ tốt là sẽ cướp đoạt. Bằng vào thân gia của hắn bây giờ hoàn toàn có thể lấy ra được bảo vật mà đối phương cần để trao đổi.
- Vậy cũng tốt!
Tĩnh Tâm thấy không được cướp đoạt, hứng thú lập tức hạ thấp xuống không ít. Hai người một trước một sau trong chốc lát đã đáp xuống trên đảo.
Hòn đảo này không lớn, bên trên một con đường nhỏ dài kéo dài về phía trước. Hai người đi trên con đường xanh mượt. Chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy được có một cung điện xuất hiện ở trước mắt mình.
Cung điện này cũng không hùng vĩ, ngược lại còn có chút đơn giản. Đây chẳng qua chỉ là do một ít đá bình thường chất đống mà thành, phía trên trường có đầy các loại, các dạng thực vật. Nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đây là một cái sườn núi bình thường.
Bất quá, ở trước mặt một nơi bình thường, nhìn qua giống như sườn núi này lại có mấy chục bóng người đang quỳ, mỗi một người đều có thái độ thành kính, trong mắt không có một chút tạp niệm nào.
- Bọn họ đang làm cái gì vậy?
Thấy những người này quỳ lạy, bộ dáng thành kính như vậy, Nhiếp Vân và Tĩnh Tâm liếc nhìn nhau một cái, trong lòng cũng có chút kỳ quái.
Tu luyện giả tranh phong với trời, không tin vào địa, đây cũng không tính là chuyện gì bí mật. Thế nhưng đám người trước mắt kia lại coi thứ giống như sườn núi trước mắt trở thành thần linh, khó trách khiến cho người ta khó hiểu.
- Ồ? Đó không phải là Trần Lạc Dung hay sao?
Đột nhiên, ánh mắt Nhiếp Vân khẽ động một cái, hắn đã nhìn thấy được một người quen.
Trần Lạc Dung, ban đầu ở thiếu nữ thiên tài ở trong tứ đại gia tộc của Cửu Thiên thế giới. Trần gia rơi vào trong nguy cơ, lợi dụng nàng ném tú cầu chọn rể, kết quả... Tú cầu rơi vào trên người hắn, tạo ra một chút hiểu lầm.
Mặc dù thời gian Nhiếp Vân ở trong Cửu Thiên thế giới không dài, thế nhưng lại xử lý không ít chuyện. Lúc ấy ba đại gia tộc khác muốn liên hợp cùng lới Trần gia luyện hóa thiên đạo. Thế nhưng lại bị lão tổ Trần gia cự tuyệt, khiến cho hắn trúng một loại độc dược đặc thù, khiến cho hắn hóa đá.
Sau đó, hắn giải quyết nguy cơ của Trần gia, hơn nữa còn chém giết những cường giả khác của ba đại gia tộc, cứu thiên đạo.
Dựa theo đạo lý mà nói, trải qua những chuyện này, thiên đạo sẽ đặc biệt nâng đỡ Trần gia. Trần gia sẽ hết sức cường thịnh, đường đường là đệ nhất thiếu nữ thiên tài của Trần gia làm sao lại chạy đến nơi đây quỳ lạy cơ chứ?
- Lạc Dung cô nương!
Nhận ra nữ tử này, Nhiếp Vân cũng không tránh né mà cười cười, rồi đi tới.
- Ồ?
Trần Lạc Dung quỳ ở phía trước, nghe thấy đạo thanh âm này, thân thể mềm mại lập tức khẽ run một cái, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nàng vội vàng quay nhìn lại, khi nhìn thấy rõ quả thực là Nhiếp Vân, nàng hưng phấn trực tiếp đứng lên, khuôn mặt đỏ ửng:&- Ngươi... Sao ngươi lại về đây?
Ban đầu mặc dù Nhiếp Vân nhận được tú cầu, thế nhưng nàng cũng
biết giữa hai người một người là thần long, một người là một con lươn nhỏ, sẽ không thể nào ở chung với nhau được. Vì vậy nàng cũng chôn sâu phần tâm tư này.
Bất quá, trải qua chuyện trước đó, gặp được người ưu tú, xuất chúng, tuấn lãng như Nhiếp Vân vậy. Cho nên sau khi những người trẻ tuổi khác trong Cửu Thiên thế giới, nàng lập tức cảm thấy như là nhai sáp ong vậy, không còn cảm giác nào khác.
Vì vậy, hai năm này nàng luôn tu luyện, thỉnh thoảng trước mắt sẽ hiện lên bộ dáng của hắn. Vốn nàng vốn tưởng rằng kiếp này giữa hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại, vĩnh viễn chia xa. Thế nhưng không nghĩ tới lại còn gặp lại ở chỗ này!
Sao hắn lại tới nơi này chứ?
- Nàng là ai?
Tĩnh Tâm đi tới, khẽ nhướng mày rồi hỏi.
Sauk hi nàng dung hợp ý thức bên trong Chân Huyết chi tinh, càng ngày càng lệ thuộc vào Nhiếp Vân mạnh hơn. Nhìn thấy nữ tử này dáng vẻ tình thâm, trong lúc nhất thời trong mắt hiện lên địch ý.
- Vị này là một bằng hữu của ta trong Cửu Thiên thế giới!
Nhiếp Vân không nhìn ra được sự khác lạ của nàng, sau đó lại nhìn về phía Trần Lạc Dung rồi cười nói:
- Vị này là Tĩnh Tâm người hầu của ta!
- Người hầu?
Khi Trần Lạc Dung mới vừa thấy Tĩnh Tâm còn tưởng rằng là người trong lòng của Nhiếp Vân. Thế nhưng sau khi nghe được là người hầu, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời rốt cuộc cũng biết mình có chênh lệch lớn bao nhiêu với vị thiếu niên trước mắt này.
Vị Tĩnh Tâm trước mắt này, vô luận là vóc người, dung mạo hay là thực lực. Tất cả đều không phải là thứ mà nàng có thể so sánh. Nhân vật như vậy chẳng qua cũng chỉ là người hầu... Ánh mắt của hắn quả thực quá cao! Thật không biết rốt cuộc là hạng nhân vật gì, mới có thể xứng đôi với hắn.
- Đúng rồi, không phải ngươi đã rời khỏi Cửu Thiên thế giới sao? Sao lại...
Biết điểm này, trong lòng Trần Lạc Dung lại buông lỏng, nàng cười một tiếng, hỏi.
Nghe lão tổ nói, ban đầu hắn trực tiếp rời khỏi Cửu Thiên thế giới, đi tới Hỗn Độn đại dương. Tìm cái gì mà cường giả Phong vương, sao lúc này vẫn còn chưa tới hai năm đã lại xuất hiện rồi? Chẳng lẽ đối phương không có đi hay sao?
Phải biết ở trong Hỗn Độn đại dương, mỗi một thế giới đều cách nhau cực xa. Cho dù là cường giả đạt tới Tru Thiên cảnh, muốn đi qua đó cũng cần vô số năm tháng.
Không tới hai năm đã xuất hiện, có thể hắn chưa từng rời khỏi Cửu Thiên thế giới, chẳng qua chỉ là tìm một chỗ tu luyện mà thôi.
- Lần này ta trở về là có chút việc!
Nhiếp Vân cũng không giải thích, dù sao thế giới của hắn cách đối phương quá xa. Cho dù có giải thích đoán chừng nàng cũng nghe không hiểu. Còn không bằng không nói thì hơn. Hắn lắc đầu một cái rồi hỏi:
- Trần gia các ngươi có lẽ sẽ trở thành đệ nhất gia tộc trong Cửu Thiên thế giới a, tại sao ngươi phải quỳ ở chỗ này chứ?