Trong khi nói chuyện, bốn người đi tới phía sau đội ngũ, xếp hàng đi vào bên trong.
Những người này đều là thiên tài tìm tới trong các thế giới. Tuổi thọ trên cơ bản đều không đạt tới mười vạn tuổi, có một nửa số người vẻ mặt ảm đạm, vẻ mặt đau khổ.
Xem ra bọn họ cũng biết sau khi mình rời đi thì thế giới nơi mình ở cũng đã nổ tan thành, trong lòng mỗi người đều không cam lòng.
Đáng tiếc cho dù có không cam lòng thì cũng không có biện pháp. Đi tới chỗ này mọi người đều biết A Dục Vương mạnh mẽ và đáng sợ thế nào. Nếu phản kháng cũng sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi. Như vậy còn không bằng ngoan ngoãn dựa theo sắp xếp mà làm việc, gia tăng thực lực!
Bất quá, cũng có một ít người hưng phấn vô cùng. Những người này thiên tính lạnh kẽo, không quan tâm tới thế giới tan biến hay là không. Bọn hắn chỉ quan tâm tới việc có thể tăng lên thực lực hay không mà thôi. Đi tới thế giới này, khắp nơi đều là siêu cấp cường giả, đối với bọn họ mà nói, đây cũng là một lần cơ hội và khiêu chiến lớn lao!
Đứng ở phía sau đám người, Nhiếp Vân nhanh chóng quét mắt nhìn một lần.
Bên trong cơ thể những thiên tài này đều mang theo dấu vết của các thế giới. Chỉ có mấy trăm người thế nhưng lại có chừng trên trăm tiểu thế giới.
Bọn họ có thể tới nơi này cũng đã giải thích rõ, những tiểu thế giới này cũng đã vỡ vụn thành Hỗn Độn. Sáp nhập vào bên trong Hỗn Độn đại dương.
Khác với những thiên tài này, đội trưởng dẫn bọn họ thực lực cũng không đồng đều, so le với nhau. Quý Linh ở trong nhóm này coi như là yếu nhất. Người mạnh nhất đã đạt tới cảnh giới bán bộ Chúa Tể đại tam trọng. Cũng không chênh lệch xa với Kiền Huyết hoàng đế ban đầu.
Bán bộ Chúa Tể đại tam trọng ở bên trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng coi như là cao thủ. Thế nhưng ở chỗ này chẳng qua chỉ là một đội trưởng dẫn đội. Số lượng cao thủ của Bích Hải Huyền Thiên này hiển nhiên còn nhiều hơn so với Chí Tôn vực.
- Tránh ra, tránh ra!
Trong lúc đang cẩn thận quan sát, tìm một ít dấu vết khác biệt thì Nhiếp Vân lại nghe thấy một đạo thanh âm bá đạo phách lối vang vọng. Ngay sau đó đám người đang xếp hàng sau lưng đều hoảng sợ, nhanh chóng tránh ra.
Vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy có một tráng hán mang theo ba người mới đi tới, vô luận là hắn hay là người mới tới. Trên mặt đều theo vẻ mang ngạo khí nồng đậm, giống như những người khác chung quanh ở trong mắt bọn hắn đều giống như con kiến hôi vậy. Không được bọn hắn đặt vào trong mắt.
- Đây là đội trưởng thuộc hạ của Yến Huy Đại thống lĩnh, địa vị không tầm thường, chúng ta vẫn không nên trêu vào thì hơn.
Nhìn người nọ, sắc mặt Quy Linh có chút khó coi, lôi kéo hai người Nhiếp Vân lui qua một bên.
- Yến Huy Đại thống lĩnh?
- Đúng vậy, A Dục Vương bệ hạ không có ở đây, hắn là người trông coi tất cả sự vật nơi này. Nghe nói thực lực của hắn so với bệ hạ cũng không kém hơn chút nào!
Trong hai mắt của Quý Linh tràn ngập vẻ kính sợ, lại nói tiếp:&- Tráng hán này gọi là Sâm Tùng, ỷ vào tên tuổi của Đại thống lĩnh cho nên ngang ngược càn rỡ đã quen! Thế giới mà hắn được phân phối trên cơ bản đều là chỗ dễ tìm ra thiên tài nhất. Cho nên, tìm được thiên tài cũng nhiều hơn, đồng thời quyền thế cũng nặng hơn.
- Sâm Tùng.
Bây giờ Nhiếp Vân đã biết, đám người Quý Linh muốn đạt được địa vị ở chỗ này, thứ quan trọng nhất chính là tìm được thiên tài!
Tìm được thiên tài càng lợi hại, số lượng càng nhiều thì số tài nguyên mà bọn họ nhận được tương ứng cũng càng nhiều, địa vị cũng càng cao.
Khôn sống mống chết, tất cả đều nghiêng về phương diện
tài nguyên. Dưới tình huống như vậy, giống như khai mỏ vậy. Thực lực của ngươi mạnh có thể tìm được khoáng thạch tốt, mà tìm được khoáng thạch tốt thì sau này cũng tìm được quáng mạch càng nhiều. Địa vị cũng càng cao, sau này cũng có cơ hội đạt được quáng mạch tốt nhiều hơn!
Mà Sâm Tùng kia rất rõ ràng thuộc về loại người đó. Tiểu thế giới tốt hắn đã được ưu tiên lựa chọn, thiên tài tìm được cũng càng thêm lợi hại. Cứ như vậy một mực tuần hoàn, địa vị của hắn cũng càng ngày càng cao.
Mà Quý Linh là thuộc về hạng người tầng chót, tiểu thế giới được phân tới tay, khăn năng xuất hiện siêu cấp thiên tài không lớn, muốn cải thiện địa vị thì chỉ có thể chờ vào vận khí rơi trúng người mà thôi.
Về phần những thiên tài tìm được này cuối cùng sẽ đi đâu, chính bản thân bọn họ cũng không biết! Bọn họ chỉ phụ trách đi tìm, những chuyện về sau sẽ có những người khác phụ trách.
Sau nghĩ thông suốt những điểm này, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía vị Sâm Tùng này. Người này không chút che dấu khí tức cuồn cuộn trong người, lực lượng cường đại từ trên bắp thị nổ tung, chậm rãi chảy xuôi, tạo thành một loại khí tức đặc thù.
- Thực lực Bách Cường bảng!
Bằng vào ánh mắt của hắn, chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn ra được thực lực của người này. Tuyệt đối đã đạt tới đẳng cấp Bách Cường bảng, hơn nữa so với đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều lúc trước còn càng đáng sợ hơn!
Thực lực như vậy ở trong mắt của hắn không coi vào đâu, thế nhưng... Chỉ là một đội trưởng bình thường dưới trướng thống lĩnh đã có thể lợi hại như vậy, không thể không khiến cho người ta cảm thấy rung động trong lòng.
Dù sao người có thực lực như vậy, cho dù là ở trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng phải có danh khí.
Số lượng người này trong tam giới cộng lại cũng không quá một trăm!
- Ồ? Ta còn tưởng rằng là ai, đây không phải là Quý Linh sao? Không đợi ở bên ngoài, trở về làm gì vậy? Không phải lại tìm được thiên tài mang về khảo hạch đó chứ?
Trong lúc nói chuyện thì Sâm Tùng đã đi tới bên cạnh mọi người. Vừa mới đi tới thì đột nhiên hắn nhìn thấy Quý Linh ở bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ dâm tà. Bất quá ngay sau đó tia dâm tà trong mắt đã bị hắn áp chế xuống. Hắn cười lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn ngập vẻ châm chọc. Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, nói:&- Ta còn tưởng rằng thực sự là thiên tài gì, hóa ra lại là hai phế vật! Ta thật không nghĩ ra sao ngươi lại có kiên nhẫn như vậy chứ? Luôn đi tìm những phế vật này tới, mà còn không biết hối cải! Ta đã sớm nói với ngươi rồi, chỉ cần ngươi đi theo ta, tài nguyên tu luyện ta có rất nhiều. Ngươi đã không nghe, đợi một lát nữa không qua khảo hạch, ta hy vọng ngươi không nên quỳ xuống cầu ta! Ha ha!
Thanh âm của Sâm Tùng rất là ngông cuồng, chung quanh có nhiều người như vậy, thế nhưng khi hắn nói chuyện lại không có chút kiêng kỵ, cố kỵ nào.