Mặc dù thực lực của mọi người ở trong mắt đối phương không coi vào đâu, thế nhưng... Lúc này mới qua bao lâu a?
Một người tiến bộ thì cũng thôi đi. Thế nhưng nhiều người như vậy đồng thời tiến bộ, mà còn lợi hại như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Sưu Sưu Sưu!
Chư vị thống lĩnh đáp xuống ở trước mặt mọi người.
- Có chuyện gì xảy ra? Thực lực của các ngươi… Tại sao lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Quả thực Yến Huy không nhịn được cho nên mới mở miệng hỏi.
- Các ngươi mang chúng ta tới đây không phải là vì muốn chúng ta có thể nhanh chóng tăng thực lực lên hay sao? Bây giờ thực lực đã tăng lên, chẳng lẽ các ngươi lại mất hứng hay sao?
Tĩnh Tâm hừ lạnh một tiếng.
- Đúng vậy! Không cần phải để ý đến việc sao thực lực của chúng ta lại có thể đạt tới loại trình độ này. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, bây giờ chúng ta đã có thể rời khỏi Sâm La Viện hay chưa? Đồng thời muốn chúng ta đi làm việc gì, các ngươi cứ nói thẳng ra đi!
Mạch Đồ cũng lớn tiếng nói.
- Không sai. Bản thân là thiên tài trong các thế giới, có lẽ cácc ngươi cũng có bí mật của riêng mình. Nếu như các ngươi không muốn nói, như vậy ta cũng sẽ không hỏi nhiều. Lộc Trảm, dẫn bọn hắn đi Tu La viện hội họp với những thiên tài khác đi!
Yến Huy nhìn kỹ một lát, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó trên người mọi người, cuối cùng hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lại quay đầu phân phó một tiếng.
- Vâng!
Lộc Trảm cũng là một vị thống lĩnh, thứ hạng ước chừng trong top mười, địa vị so với Huyễn Cách kia còn cao hơn nhiều.
- Đi thôi!
Lộc Trảm bay tới, bàn tay chộp ra một trảo, mọi người lập tức giống như bị một quả cầu bao phủ, cả đám chậm rãi bay đi.
Thực lực của vị Lộc Trảm thống lĩnh này sợ rằng đã vượt xa Chúa Tể. Thậm chí so với Tĩnh Tâm cũng không thua kém gì nhiều.
Ầm Ầm!
Tốc độ phi hành của hắn cực nhanh, mặc dù mang theo mọi người, thế nhưng lại không bị ảnh hưởng quá nhiều. Chỉ trong chốc lát mọi người đã nhìn thấy một cái phủ đệ rộng lớn xuất hiện ở trước mặt. Trên tấm biển hiện to lớn trước mắt có viết ba chữ, Tu La viện!
- Tu La viện...
Người khác thấy ba chữ này cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì. Thế nhưng vẻ mặt của Nhiếp Vân lại có chút cổ quái.
A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương, Hỗn Độn vương liên thủ giết chết Tu La vương. Đây là sự thực mà người trong tam giới đều tán đồng, sao lại... Sao lại xây dựng một nơi như vậy ở bên trong Bích Hải Huyền Thiên cơ chứ?
Mặc dù Tu La viện này rất có thể không có bất kỳ quan hệ gì với Tu La vương. Thế nhưng thân là cường giả loại này, nếu dùng tên như vậy có lẽ cũng có một chút kiêng kỵ a!
- Tu La viện là nơi ở của các thiên tài tới sớm hơn so với các ngươi. Tổng cộng có một trăm ba mươi bảy vị! Thực lực của các ngươi mặc dù đột nhiên tăng lên không ít. Thế nhưng tốt nhất không nên chọc vào bọn họ, những người này mỗi một người đều hết sức đáng sợ.
Đáp xuống trước cửa Tu La viện, Lộc Trảm thống lĩnh nói một câu.
- Yên tâm đi, người khác không chọc vào chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không chọc vào người khác!
- Chúng ta không thích gây chuyện... Thế nhưng đều kiện tiên quyết là bọn hắn không nên chọc vào chúng ta!
Mọi người đồng thời nói.
- Đại nhân, chúng ta tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Chẳng lẽ chúng ta chỉ đơn thuần là tới đây tu luyện hay sao?
Mạch Đồ được Nhiếp Vân bày mưu đặt kế cho nên lúc này mới dùng vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ hỏi.
Kỳ thực cũng không cần Nhiếp Vân nói với hắn thì hắn cũng muốn hỏi một tiếng.
Những người này mang bọn họ tới đây, cung cấp các loại bảo vật, tài nguyên tu luyện. Chẳng lẽ chỉ vì để cho bọn họ tu luyện hay sao?
Trong
thiên hạ này không có bữa trưa nào là miễn phí. Mà chuyện tốt như vậy lại rớt lên trên đầu bọn hắn, hắn không tin.
- Để cho các ngươi cố gắng tu luyện đúng là vì một chuyện!
Nhìn Mạch Đồ một chút, do dự một chút, rốt cuộc Lộc Trảm thống lĩnh cũng chậm rãi nói.
- Một chuyện?
- Đã đến nơi này rồi, có nói với các ngươi cũng không sao, các ngươi tiến vào Tu La viện trước mắt cái này, không chỉ có phải tu luyện cho tốt. Mà còn phải phối hợp với mọi người, cùng nhau luyện tập một tòa đại trận! Chỉ khi nào luyện tập thành thục, phối hợp không chút kẽ hở thì mới có thể coi như là thành công.
Lộc Trảm thống lĩnh nói.
- Đại trận? Đại trận gì vậy?
Nhiếp Vân hỏi một câu.
Cấp bậc Bán bộ Chúa Tể, tông chủ mặc dù không cao. Thế nhưng nếu có đại trận thích hợp duy trì, như vậy quả thực có thể khiến cho mọi người gia tăng không ít sức chiến đấu. Chỉ là cho dù có gia tăng thì cũng sẽ không tăng lên được quá nhiều. Chống lại Chúa Tể bình thường cũng không thể chiến thắng a. Mà đối mặt với đám người như Lộc Trảm thì càng không có bất kỳ chút hy vọng nào!
Đã như vậy, tốn hao nhiều tâm huyết như vậy rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
- Tu La bổ thiên trận!
Hai mắt Lộc Trảm sáng lên, trong mắt tràn ngập lửa nóng:
- Trận pháp này cần sáu sáu ba mươi sáu người phối hợp với chủ thể đặc thù thì mới có thể hoàn thành. Một khi thành công, tuyệt đối có thể gia tăng sức chiến đấu lên gấp mấy trăm lần!
- Cái gì? Gia tăng sức chiến đấu lên gấp mấy trăm lần?
- Chuyện này... Không phải chứ?
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Không chỉ có mọi người khiếp sợ, ngay cả Nhiếp Vân cũng không thể tin được.
Hắn hiểu rõ về trận pháp, cho dù là lợi hại nhất thì cũng chỉ có thể tăng lực lượng lên gấp mấy lần mà thôi. Tăng lên gấp mấy trăm lần? Thật hay giả vậy?
Sức chiến đấu của bản thân những thiên tài bọn họ vốn đã mạnh, đã có thể vượt cấp chiến đấu. Ba mươi sáu người liên hợp lại một chỗ, cho dù không cần trận pháp, chống lại đại năng bán bộ Chúa Tể đại tam trọng, thậm chí là chống lại người trên Bách Cường bảng sợ rằng cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong được.
Dưới tình huống như vậy, lại lần nữa tăng sức chiến đấu lên gấp trăm lần. Như vậy chẳng phải đã nói, so với cường giả Chúa Tể còn đáng sợ hơn hay sao?
Thậm chí so với bản thân hắn bây giờ cũng còn lợi hại hơn. Có lẽ có thể vượt qua được vị Lộc Trảm Chúa Tể trước mắt này, thậm chí còn có thể có vượt qua nữa.
Cái này... Rốt cuộc là trận pháp gì a? Lợi hại như vậy sao?
Tu La bổ thiên trận... Sao hắn lại chưa từng nghe nói qua cơ chứ?