Vô Tận Đan Điền

Thi thể Chúa Tể Tu La thế giới (Hạ)


trước sau

Không để ý tới vẻ kiêng kỵ và sợ hãi trong mắt đối phương. Nhiếp Vân buông lỏng ngón tay ra một chút, lại lạnh nhạt nói.

Trước đó Lộc Trảm thống lĩnh đã nói qua, mười ngày sau hắn ta sẽ tới kiểm tra. Nếu như bọn hắn không biết được một chút gì. Như vậy người chịu trách nhiệm lớn nhất nhất định chính là vị Mông Tử trước mắt này.

Mặc dù thực lực của người này không kém, thế nhưng so với Lộc Trảm thống lĩnh vẫn còn kém quá xa. Giữa hai người căn bản không thể so sánh được.

Đạp đạp đạp đạp!

Nhiếp Vân buông tay, Mông Tử lập tức cảm thấy lực lượng chèn ép ở trên người biến mất. Hứn không khỏi thở gấp hai cái, chân liên tục lui về sau bảy tám bước.

- Không sai, trước tiên học tập trận pháp một chút đi!

Mông Tử biết rõ đối phương đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, chỉ dùng hai ngón tay này cũng đã có thể khiến cho hắn lập tức nằm trên mặt đất. Muốn đứng lên cũng không nổi. Vì vậy lúc này hắn cũng không có nói nhiều. Chỉ là trong lòng lại đang suy tư, không biết hắn có nên đem chuyện này thông báo cho Lộc Trảm thống lĩnh hay không.

Bất quá, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì trong đầu nhất thời đã cảm thấy choáng váng, dường như cái gì cũng không nghĩ ra vậy.

- Đây là... Linh hồn phong ấn?

Con ngươi co rụt lại, từ sâu trong lòng Mông Tử sinh ra cảm giác khủng hoảng nồng đậm.

Trước đó đối phương thể hiện tu vi cường đại của bản thân. Mà bây giờ, lại là công kích bên trên linh hồn!

Đối phương thông qua tiếp xúc đã hoàn toàn khống chế được linh hồn của hắn. Một khi hắn dám đem chuyện này nói ra, không cần phải suy nghĩ. Sợ rằng còn không nói được lời nào ra khỏi miệng thì linh hồn cũng đã lập tức vỡ nát. Khi đó dù là thần tiên cũng khó cứu!

Linh hồn phong ấn!

Phù!

Bất kể đối phương là ai, lại muốn làm gì. Chỉ từ thực lực nhìn vào cũng không phải là tồn tại mà bây giờ hắn có thể chống lại được.

Tốc độ giao thủ của hai người rất nhanh, tranh đấu cũng chỉ có hai người biết mà thôi. Những người khác chỉ thấy Nhiếp Vân bắt Mông Tử lại. Sau đó Mông Tử lại lui về phía sau, cũng không biết hai người đã trải qua giao phong sinh tử trong giây lát vừa rồi. Lại càng không biết đầu lĩnh không gì không thể làm được ở trong lòng bọn họ lại thiếu chút nữa bị chém giết tại chỗ.

- Lão đại, đám người mới đến này không biết trời cao đất rộng. Lão đại cho bọn hắn quỳ xuống mà lại còn dám phản kháng, xem ra không dạy dỗ bọn hắn sẽ không xác lập được quy củ a.

- Đúng vậy, ngươi có muốn động thủ hay không? Ta rất muốn động thủ a. Bất quá, nếu như chết người, khi đó đừng trách ta động thủ không có chừng mực.

...

Những người đang tu luyện ở chung quanh thấy vậy lập tức đi tới.

Bọn họ cũng không thấy Mông Tử chịu thua thiệt ở trong tay Nhiếp Vân, lại còn tưởng rằng hắn lòng từ bi cho nên mới cố ý nhường tay như vậy.

- Câm miệng!

Nghe thấy những lời này, Mông Tử thiếu chút nữa sợ hãi tới bất tỉnh, miệng vội vàng quát một tiếng. Sau đó vội vàng xoay người nhìn về phía Nhiếp Vân. Phát hiện ra sắc mặt của đối phương không có bất kỳ biến hóa nào. Dường như đối với những lời này cũng không để tâm vậy. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn đã biết, nếu như người trước mắt này thực sự muốn giết bọn hắn, chi cần một đạo ý niệm cũng đã có thể hoàn thành được. Căn bản không cần phí quá nhiều sức lực.

Loại người như vậy, bằng vào thực lực của hắn như vậy căn bản không thể nào đắc tội được.

Vội vàng đi về phía trước mấy bước, lại nhìn vòng quanh một vòng.

- Lộc Trảm thống lĩnh đã ra lệnh cho chúng ta, trong vòng mười ngày nhất định phải khiến cho trận pháp thành hình. Cho nên,
bắt đầu từ bây giờ mọi người phải cố gắng hợp tác với nhau. Đồng tâm hiệp lực, tranh thủ sớm ngày hoàn thành trận pháp, nhất là các ngươi!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía các thiên tài đang huấn luyện ở chung quanh, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

- Ngàn vạn lần không nên bởi vì bọn họ là người mới mà có những suy nghĩ gì khác. Một khi để cho ta phát hiện ra các ngươi muốn bắt nạt người mới, như vậy ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

- Ách...

Nghe thấy hắn quát tháo như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.

Rốt cuộc là sao vậy?

Không phải bắt nạt người mới đều là quy củ trước sau như một hay sao? Sao lại... Đột nhiên đổi tính như vậy chứ?

Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, thế nhưng uy nghiêm của Mông Tử lại tương đối cao, cho nên tất cả mọi người vẫn cưỡng ép nhìn lại. Ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời.

- Những người khác tiếp tục tu luyện, mấy người các ngươi đi theo ta!

Thấy mọi người không ai dám nói gì, Mông Tử thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Sau khi phân phó một câu rồi mới mang theo đám người Nhiếp Vân đi tới luyện võ trường phía trước.

Ở bên cạnh luyện võ trường là một cái bia đá to lớn, bàn tay của Mông Tử nhẹ nhàng vạch một cái, cấm chế ở phía trên lập tức biến mất, xuất hiện một hàng chữ... Tu La bổ thiên trận!

- Đây chính là bí tịch trận pháp của Tu La bổ thiên trận, các ngươi phải tu luyện cho thật tốt. Trận pháp này cần sáu sáu ba mươi sáu người luyện tập. Tương đương với trận kỳ của trận pháp, lợi dụng trận kỳ khống chế Tu La, để tiến thành chiến đấu.

Mông Tử nhìn về phía bia đá rồi bắt đầu giới thiệu cặn kẽ qua một lần.

- Khống chế Tu La?

Nhiếp Vân có chút sửng sốt.

- Đúng vậy, đó chính là Tu La mà chúng ta phải khống chế!

Mông Tử nói xong, tay lập tức chỉ về phía trước.

Theo phương hướng hắn chỉ mà nhìn sang, con ngươi của Nhiếp Vân không nhịn được co rút lại, da đầu run lên, sắc mặt trở nên hết sức cổ quái. Tiếng lẩm bẩm từ trong miệng của hắn chậm rãi vang lên.

- Tu La... Đây là... Thi thể Chúa Tể trong Tu La thế giới?

Thứ xuất hiện ở trước mắt hắn là một cỗ thi thể, lẳng lặng đứng ở cách đó không xa. Khí tức trong người bị trận pháp hoàn toàn che dấu. Nếu không cẩn thận quan sát, căn bản sẽ không nhìn ra được nó.

Toàn thân cỗ thi thể này có cơ bắp quanh quẩn ở một chỗ, giống như là từng cái dây thép vậy, cực kỳ cứng rắn. Chỉ nhìn dáng vẻ của nó, cho dù là thần binh Chúa Tể chém vào bên trên thì cũng sẽ không để lại được một chút dấu vết nào.

Người khác nhìn qua, nhất định sẽ không nhìn ra được cỗ thi thể này rốt cuộc là gì, lại từ nơi nào tới. Thế nhưng Nhiếp Vân vừa mới nhìn thấy đã lập tức hiểu rõ.

Đây là thi thể Chúa Tể trong Tu La thế giới!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện