Vô Tận Đan Điền

Tỏ rõ thân phận (1)


trước sau

Không nghĩ tới mình nói với người khác chuyện của sư phụ lại bị bắt tại trận. Vẻ mặt Tinh Liên có chút khổ sở, thế nhưng không thể làm gì khác hơn là đi ra phía sau sư phụ nàng.

- Ta không quan tâm ngươi có mục đích gì, nơi này là Vô Lượng cung, không phải ai cũng có thể càn rỡ! Nếu như muốn cứu dược viên thì nên chuyên tâm cứu chữa, không nên gây ra những phiền toái khác. Nếu không, kết quả thế nào thì ai cũng không có cách nào dự liệu được!

Đi mấy bước được mấy bước, thanh âm lạnh như băng của Bích Dao cung chủ truyền tới.

- Ha ha, vốn tưởng rằng Bích Dao cung chủ của Vô Lượng cung có thể xây dựng một tông môn toàn nữ nhân trong Tam giới, lại đứng sừng sững không ngã là một đại nhân vật vang danh thiên hạ. Thế nhưng không nghĩ tới lại chỉ là một người nhát gan sợ phiền phức, hèn nhát!

Không để ý tới lời nói có chút uy hiếp của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu một cái, lại nâng một ly rượu ngon lên. Trên mặt tràn ngập vẻ tiếc nuối.

- Hừ, ngươi không được nói bậy...

Nghe thấy hắn nói như vậy, Bích Dao cung chủ còn chưa lên tiếng thì Tinh Liên đã bị dọa cho sợ hãi tới mức toàn thân run run, vội vàng quay đầu, ngăn cản hắn nói tiếp.

Nàng và sư phụ đã ở chung nhiều năm cho nên biết rõ tính khí của sư phụ. Một khi nói như vậy chẳng khác nào tương đương với khiêu chiến uy nghiêm của sư phụ. Tới khi đó nhất định sẽ đổi lấy lửa giận như cuồng phong bạo vũ của sư phụ.

Vốn nàng lặng lẽ nói bí mật của sư phụ, dù sao cũng là vì cứu dược viên, chỉ cần nàng giải thích mấy câu, lại nũng nịu một chút thì cũng sẽ cho qua. Thế nhưng trực tiếp nói như vậy, tương đương với xé rách da mặt, đâu còn có đường hòa hoãn được chứ?

Không chỉ có nàng bị dọa sợ cho tới mức run run, ngay cả Vân Phi ở bên cạnh cũng sắp hôn mê.

Thực lực của cung chủ Vô Lượng cung cũng không phải quá mạnh mẽ. Chỉ có cấp bậc tông chủ. Thế nhưng sau lưng nàng là một vị Thần Quân Chúa Tể a. Thế nhưng nhất lưu trong Tam giới này cũng không dám đắc tội. Hiện tại người này lại nói như vậy chẳng khác nào đã đắc tội với người ta tới chết. Đừng nói là không có hy vọng với chứ vị Khách Khanh trưởng lão. Có thể còng sống đi ra ngoài hay không cũng khó mà nói được.

Quả nhiên, đúng như hai người bọn họ dự đoán. Bích Dao cung chủ chợt xoay người lại, hai mắt lạnh lẽo như băng, cả người giống như là cự thú dữ tợn vậy.

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói gì chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao? Nếu như không phải hèn nhát thì vì sao ngay cả chuyện của mình cũng không dám đối mặt mà lại một mực trốn tránh như vậy? Thậm chí còn giấu diếm, khiến cho người ta ngay cả nói cũng không dám nói chứ?

Không để ý tới vẻ mặt sắp bùng nổ của nàng, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

Đối với loại nữ nhân này, phép khích tướng thường thường sẽ có hiệu quả nhiều hơn so với khuyên bảo.

- Rất tốt, ngươi đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của ta, bây giờ ngươi có thể chết...

Trong khi nói chuyện, thân thể của Bích Dao cung chủ nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Nhiếp Vân, bàn tay giống như điểm, liên tục điểm mấy cái vào trên ngực hắn.

Phanh Phanh Phanh!

Không có chiêu số hoa lệ, cũng không có khí lưu kinh thiên động địa. Nếu có chẳng qua chỉ là hàn khí lạnh lẽo thấu xương mà thôi.

- Sư phụ, không được...

Thấy động tác của nàng, sắc mặt Tinh Liên lập tức trở nên ảm đạm vô cùng. Nàng muốn ngăn cản, thế nhưng lại phát hiện ra tốc độ của sư phụ nàng quá nhanh. Nàng căn bản không thể ngăn kịp, hai vành mắt nàng đỏ lên, nước mắt rơi xuống, toàn thân mềm nhũn, ngã khụy xuống đất.

Người khác không biết chiêu này, thế nhưng nàng lại biết rất rõ. Đò là ban đầu
Thần Quân Chúa Tể truyền thụ, là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng của sư phụ.

Mặc dù sư phụ chỉ có cấp bậc tông chủ, bất quá một khi thi triển ra chiêu này. Ngay cả cường giả bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng cũng phải né tránh phong mang.

Chiêu này có thể trong nháy mắt đóng băng động mạch của người khác, thần tiên khó cứu. Như vậy người thiếu niên trước mắt này, ngay cả tránh né cũng không kịp thì đã bị liên tục đánh trúng ba chưởng. Sao hắn có thể còn sống được chứ?

- Chiêu này của ta gọi là Âm Minh Hàn Băng chưởng, một khi đánh trúng, trong vòng mười lăm hô hấp hẳn phải chết. Bây giờ ngươi còn có một chút thời gian nói di chúc.

Không để ý tới đệ tử đang ngồi ở dưới đất, hai tay Bích Dao cung chủ lại chắp ra sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt.

- Di chúc? Ha ha!

Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái, lại bưng rượu lên uống, sau đó lại tiếp tục rót rượu. Sau khi uống xong, hắn khẽ lắc đầu một cái, nói:

- Sao chiêu này của ngươ lại suy yếu như vậy chứ? Có lẽ là chưa ăn cơm... Hay là định gãi ngứa cho ta vậy?

- Chờ thời gian qua đi, để ta xem miệng ngươi còn có thể mạnh được như vậy nữa không.

Vốn tưởng rằng sau khi mình nói ra Âm Minh Hàn Băng chưởng thì đối phương sẽ bị dọa sợ tới mức sắc mặt thay đổi, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Thế nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương... Căn bản không quan tâm tới một chưởng này.

Bích Dao cung chủ tức giận tới mức sắc mặt tái xanh, hừ lạnh nói.

- Tiêu Lăng, ngươi thực sự không sao?

Mặc dù Vân Phi rất sợ chọc vào đối phương, thế nhưng hắn cũng rất nói nghĩa khí. Lúc này hắn vội vàng đi tới, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc tình hình của Nhiếp Vân đang thế nào.

- Ngồi xuống uống với ta một chén, như vậy chẳng phải sẽ biết hay sao?

Nhiếp Vân cũng không giải thích, cũng rót ra một chén rượu cho hắn.

Vân Phi do dự một chút, thấy ánh mắt của đối phương trầm ổn, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống uống rượu.

- Ngươi... Ngươi thực sự không bị làm sao?

Trong lúc hai người uống rượu với nhau, thời gian mười lăm hô hấp đã qua. Nhìn thấy sắc mặt của đối phương cũng không có thay đổi, khỏe mạnh vô cùng, Bích Dao cung chủ dùng sức lắc đầu, không thể tin tưởng được.

- Điều này không có khả năng... Xem chiêu!

Thân thể khẽ nhoáng một cái, lần nữa đi tới trước mặt Nhiếp Vân, bàn tay chộp một trảo, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.

Phanh!

Trường kiếm vừa mới xuất hiện, không gian chung quanh đã lập tức bị vỡ tan thành. Tạo thành từng khe nứt đen nhánh.

Thần binh Chúa Tể!

Khó trách Thần Quân Chúa Tể không có ở nơi này thì Vô Lượng cung cũng có thể sừng sững không ngã, lại khiến cho rất nhiều cường giả dừng chân. Hóa ra lá bài tẩy chân chính lại ở chỗ này!

Hóa ra Thần Quân Chúa Tể lại đưa cho Bích Dao cung chủ một món thần binh Chúa Tể!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện