Khoanh chân ngồi dậy, điều tức trong chốc lát, Nhiếp Vân lại cũng không có gấp gáp đi về phía trước mà lại lẳng lặng ngồi tại chỗ suy tư.
Mới vừa rồi hắn đã cẩn thận quan sát, trong khoảng cách chín mươi chín bước gần bảo thạch sẽ bị đánh văng trở lại, giống như ở phía trước vốn không phải là không gian hư vô, mà là một bức tường khí hùng hậu vậy, dùng thực lực của hắn bây giờ, căn bản không có biện pháp nào đột phá được.
- Bảo thạch trước mắt là do dung hợp Thiên Địa lục đạo và phù lục Thiên Vị mà thành. Phù lục Thiên Vị thì ta không quen thuộc. Thế nhưng Thiên Địa lục đạo lại là nơi ta lớn nên. Có lẽ không nên bài xích đối với ta a?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Phù lục Thiên Vị hắn không quen thuộc thì cũng thôi đi. Thế nhưng Thiên Địa lục đạo lại là nơi hắn lớn lên, đã sinh sống ở trong đó mấy vạn năm, làm sao lại bị đối phương ngăn cản ở bên ngoài mà không có cách nào tiến vào được chứ?
Lại nói, Thiên Địa lục đạo thiên đạo là Đạm Đài Lăng Nguyệt, có cảm tình vô hạn đối với hắn. Thế nhưng lần này lại ngăn cản hắn ở bên ngoài, quả thực có chút kỳ lạ.
- Trực tiếp khải linh thử xem!
Yên tĩnh trong chốc lát, Nhiếp Vân quyết định mạo hiểm thử một lần.
Ngay cả phân thân Phong vương cũng không có cách nào đến gần, nhất định Nhiếp Đồng cũng không có biện pháp nào khác. So với việc đứng đây chờ đợi, còn không bằng trực tiếp thử khải linh một chút. Nếu như có thể thành công, thân thể của Đạm Đài Lăng Nguyệt sẽ hoàn mỹ, đồng thời linh hồn cũng sẽ cùng một lúc khôi phục. Nếu như không thành công thì cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, nhiều nhất vẫn là không có cách nào đến gần nó mà thôi.
Trong lòng đã có phương pháp, Nhiếp Vân lại lần nữa đứng dậy, bàn tay chộp ra một trảo, Khải linh thảo và bốn khỏa linh hồn Hỗn Độn vương thạch lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Vì đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, linh hồn Hỗn Độn vương thạch hắn lại dùng tới bốn khỏa. Dù sao vật này đối với hắn mà nói, vô cùng vô tận, cũng không tính là vật ly kỳ gì cả.
- Khải linh!
Ngón tay điểm ra một cái, trong đầu cẩn thận nhớ lại phương pháp mà Nhiếp Đồng truyền thụ cho hắn. Lúc này Khải linh thảo và Linh hồn hỗn độn vương thạch lập tức chậm rãi bay về phía bảo thạch trước mắt.
Ông!
Khải linh thảo và Linh hồn hỗn độn vương thạch đi tới khoảng cách chín mươi chín bước với bảo thạch, cũng giống như bổn tôn của hắn vậy, dường như cũng bị một tầng tường khí không có cách nào nhìn thấy ngăn cản, không có biện pháp tới gần.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Vân nhíu mày.
Dựa theo đạo lý mà nói, hắn không có cách nào đến gần bảo thạch thì cũng thôi đi, dù sao hắn vẫn mang theo tính công kích cực mạnh, có thể dãn tới bảo vật khác biệt kiêng kỵ. Thế nhưng Khải linh thảo và Linh hồn hỗn độn vương thạch chẳng qua chri là bảo vật bình thường mà thôi, sao cũng không có cách nào đến gần như vậy?
Hai thứ này không có bất luận ảnh hưởng gì tới bảo thạch a.
- Nhất định vẫn còn có thứ gì đó mà ta không nghĩ tới...
Nhiếp Đồng có thể nói ra loại phương pháp cứu sống Đạm Đài Lăng Nguyệt này đương nhiên đã thôi diễn ra vô số lần, sẽ không xuất hiện cạm bẫy gì, cho nên mới nói với hắn, nếu không, đệ đệ hắn tuyệt đối sẽ không nói!
Đã như vậy, nhất định đã có chỗ nào đó mà hắn không nghĩ tới, cho nên mới dẫn tới tình trạng không có cách nào đến gần bảo thạch, cũng không có biện pháp nào để luyện chế.
- Tứ tướng thế giới này là trung tâm của Hỗn Độn đại dương, duy trì sự ổn định của đại dương, Hỗn Độn Chi Tâm (Thiên Địa lục đạo) và phù lục Thiên Vị đều trấn áp chư thiên. Một khi mất đi cũng sẽ giống như
thế giới mất đi thiên đạo vậy, tùy thời sẽ sụp đổ...
Ngồi tại chỗ từ từ suy nghĩ, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe lên trong đầu, Nhiếp Vân nghĩ ra được điểm mấu chốt.
Nếu như Thiên Địa lục đạo là Hỗn Độn Chi Tâm, phù lục Thiên Vị lại đại biểu cho quy tắc của Hỗn Độn đại dương. Như vậy một khi bị người ta tới gần, bị luyện hóa thành những vật khác. Như vậy có thể sẽ lập tức dẫn tới Hỗn Độn đại dương hỗn loạn hay không? Cũng giống như thế giới mất đi thiên đạo vậy?
Không sai, chắc chắn là như vậy, bằng không thì đám người Nhiếp Đồng cũng sẽ không vì bảo vệ Hỗn Độn Chi Tâm mà liều mạng với đám người dị tộc kia!
Mục đích của Dị tộc chính là muốn luyện hóa Hỗn Độn Chi Tâm! Hủy diệt toàn bộ Hỗn Độn đại dương.
- Thiên đạo trong Cửu Thiên thế giới rời đi, sở dĩ thế giới đó vững chắc không sụp đổ là bởi vì có Tứ Phương đỉnh duy trì. Mà Tứ Phương đỉnh là do bốn móng vuốt của Kình Thiên Cự Quy luyện chế mà thành. Nói như vậy, nếu như đem bốn đầu Kình Thiên Cự Quy trước đó ta bắt thả ra. Trấn áp thế giới, như vậy không biết lực lượng từ trên bảo thạch này có yếu bớt hay không?
Hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Tứ đại Phong vương lấy được phù lục Phong vương từ trên bốn con rùa to lớn. Sau đó mới nắm trong tay đại dương, khiến cho thế giới càng thêm vững chắc, càng thêm phồn vinh.
Nói như vậy, trên thực tế bốn đầu Kình Thiên Cự Quy này chính là thứ khiến cho Hỗn Độn đại dương vững chắc, cũng có tác dụng giống như phù lục Thiên Vị vậy.
Hoặc là bốn đầu Cự Quy, hoặc là phù lục Thiên Vị ở đây. Như vậy Hỗn Độn đại dương đều có thể giữ được sự ổn định mà không sụp đổ. Nếu không, một khi hai thứ đồng thời mất đi. Đại dương cũng sẽ giống như thế giới mất đi thiên đạo vậy, sinh linh trong đó hoàn toàn mất đi.
- Thử xem một chút!
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân cũng không do dự nữa, miệng thở dài một hơi, bàn tay chộp ra một trảo, bốn đầu Kình Thiên Cự Quy bị hắn thu vào trong Nạp Vật thế giới lập tức bay ra, lần nữa lại được hắn thả vào bốn phương hướng ở trong tứ phương thế giới.
Ông!
Bốn đầu Cự Quy vừa mới xuất hiện, lực lượng giam cầm bảo thạch trước mắt lập tức yếu bớt xuống, sau đó chậm rãi biến mất.
- Quả thế!
Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng. Thân thể búng lên một cái đã đi tới trước mặt, lực lượng hai tay giống như thủy triều xông ra, không ngừng rót vào bên trên bảo thạch.
Khôi bảo thạch này mặc dù chói mắt vô cùng, thế nhưg trên thực tế muốn luyện hóa cũng không khó. Rất nhanh nó đã căn cứ vào lực lượng của hắn mà thay đổi hình thái, biến hóa bộ dáng.
Ông!
Nhiếp Vân ngừng lại.
Bảo thạch trước mắt đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng vốn có, giống Đạm Đài Lăng Nguyệt lúc còn sống như đúc. Tựa như nàng đã một lần nữa sống lại vậy, chỉ bất quá hiện tại nàng không nhúc nhích mà giống như một món pho tượng bất động.