- Hắn nói chỉ cần chủ nhân đi ra, nói hai chữ phong ấn là chủ nhân sẽ biết!
Phù Ám Triều có chút mơ hồ, bất quá vẫn đem nguyên văn câu nói của Nhiếp Đồng nói ra.
- Phong ấn? Phong ấn xuất hiện biến cố?
Nhiếp Vân biến sắc.
Vừa nãy nghe thấy Nhiếp Đồng sốt ruột rời đi, trong lòng hắn đã không tự chủ nghĩ tới Đạm Đài Lăng Nguyệt, cũng không nghĩ tới phong ấn. Thế nhưng sau khi nghe được hai chữ này, nhất thời đã có cảm giác da đầu tê dại.
Tuy rằng trải qua tu luyện, thực lực của hắn đã có tiến bộ, thế nhưng so với cánh tay đằng sau phong ấn mà nói, vẫn còn kém quá xa!
Nhiếp Đồng vội vàng rời đi, chẳng lẽ phong ấn mà A Dục Vương thiêu đốt chính mình tạo thành lại lần nữa xuất hiện vết rách hay sao?
Nếu như vậy thì thực sự nguy rồi!
Trước khi không luyện hóa giọt máu màu vàng kia, đối với thực lực của chủ nhân đôi tay này hắn vẫn không hiểu nhiều, cảm thấy tập trung sức mạnh của tất cả mọi người thì vẫn cso thể chiến một trận, thế nhưng hiện tại... Hắn hiểu rõ, bằng vào thực lực của đối phương, không phải nhiều người là có thể chiến thắng được!
Chênh lệnh giữa đôi bên thực sự quá lớn, cho dù có mười vị Phong vương thì nhất định cũng không thể làm nên được chuyện gì.
- Đi theo ta!
Hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, Nhiếp Vân cũng không dám chậm trễ, bàn tay chộp ra một trảo, cũng không giải thích với đám người Phù Ám Triều mà thân thể nhảy lên, nhanh chóng bay ra khỏi Vạn Pháp cung, bắn thẳng về phía chiến trường Tam giới.
Có thần binh Phong vương như Chân Huyết Vương quan, tốc độ của hắn cực nhanh, mấy chục hô hấp qua đi đã nhìn thấy chiến trường Tam giới ở ngay trước mắt.
Lúc này chiến trường trải qua lần giao chiến trước đó đã triệt để đổ nát, một cái phong ấn to lớn giống như là thiên hà lấp lánh đang trôi nỏi ở cách đó không xa.
Ầm Ầm Ầm Ầm!
Còn chưa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng nổ vang hư là tiếng trống trận vang vọng tới. Thanh âm lớn tới mức đem không gian chung quanh đánh nát, tạo thành một vết nứt đen kịt.
Vẻ mặt Nhiếp Vân nghiêm túc, lại nhìn về phía trước, chỉ thấy nơi phát ra thanh âm này lại chính là vị trí của phong ấn. Lúc này phong ấn dường như là tấm giấy dai, liên tục bị đánh cho nhô ra ngoài. Thanh âm từ bên trong truyền đến, người thực lực kém một chút, chỉ cần nghe thanh âm này cũng đã có thể bị đánh chết tươi.
- Đây là thứ gì? Lẽ nào đối phương muốn từ bên trong lao ra ngoài?
Trong lòng Nhiếp Vân trở nên âm trầm.
Từ biểu hiện này xem ra, rất rõ ràng đã có người ở một mặt khác của phong ấn phá hoại. Hơn nữa nhìn lực lượng này so với bàn tay lớn trước đó càng thêm đáng sợ. Cho dù A Dục Vương thiêu đốt ý niệm tạo thành phong ấn kiên cố vô cùng. Thế nhưng dường như cũng không kiên trì được bao lâu, tùy thời cũng có thể bị phá hỏng.
- Nhiếp Đồng, đã xảy ra chuyện gì?
Thân thể loáng một cái đã đi tới trước mặt phong ấn, lúc này đám người Nhiếp Đồng đang đứng ở cách đó không xa, trên mặt mọi người hiện lên vẻ nghiêm túc.
Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương, đám người Yến Huy thống lĩnh lúc này cũng đều đứng ở phía trước phong ấn. Nương theo tiếng nổ không ngừng vang lên, lông mi bọn họ cũng không ngừng nhíu chặt, chuyện này đã cho thấy trong lòng bọn họ căng thẳng và bất an.
Bọn họ đều biết được sự đáng sợ của đôi tay kia, biết rõ một khi phong ấn lại bị xé rách, bọn họ sẽ lại sắp sửa đối mặt với tai nạn lần thứ hai.
- Đệ cũng không biết, nếu như đệ đoán không sai, hẳn là người bên kia phong ấn đã tìm tới một trợ thủ lợi hại hơn, hoặc là... Có vũ khí lợi hại hơn, định đập vỡ
phong ấn rồi lại xông qua bên này.
Vẻ mặt Nhiếp Đồng có chút khó coi.
- Theo trình độ công kích như vậy... Có thể kiên trì được bao lâu?
Nhiếp Vân không có quyền lên tiếng về trình độ kiên cố của phong ấn, cho nên không thể làm gì khác hơn là đi hỏi đệ đệ.
- Nếu như vẫn dùng loại lực lượng này, đệ sợ rằng không kiên trì nổi ba ngày!
Nhiếp Đồng nói.
- Ba ngày?
Nhiếp Vân hít sâu một ngụm khí lạnh.
Lúc trước Tu La Vương thiêu đốt ý niệm bố trí phong ấn cũng đã đủ kiên trì ức vạn năm, mãi tới khi sống lại mới triệt để bị phá hỏng.
Phong ấn kiên cố như vậy mà ngay cả ba ngày cũng không kiên trì được, như vậy người đang ra tay phá phong ấn có thực lực thế nào chứ?
Thực lực như vậy, nếu như thực sự đi qua đây, đừng nói là Tam giới, toàn bộ Hỗn Độn Thế giới không cẩn thận cũng sẽ bị hủy diệt một cách triệt để.
- Nếu như chúng ta dùng hết toàn lực gia cố phong ấn thì sao?
Nhiếp Vân không nhịn được nói một câu.
- Hiện tại phong ấn không xuất hiện lỗ thủng, vẫn coi như là kiên cố. Bất quá coi như chúng ta toàn lực củng cố phong ấn, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được năm ngày, người bên kia phong ấn ít nhất cũng có thực lực cường đại hơn đệ gấp mười lần. Chúng ta không ngăn được!
Trên mặt Nhiếp Đồng hiện lên vẻ ảm đạm.
Phong ấn kiên cố như vậy lại bị đánh thành như thế, thực lực của đối phương quá mạnh. Đã vượt qua tưởng tượng của mọi người. Cho dù mọi người vạn dụng hết toàn lực thì nhất định cũng không chặn được bao lâu.
Hai bên căn bản không phải cùng một thế giới, không có bất kỳ khả năng nào có thể so sánh.
- Như vậy... Phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Nhiếp Vân có chút căng thẳng.
Dùng hết toàn lực mà chỉ có thể ngăn cản được năm ngày, chẳng phải nói... Sau năm ngày, Hỗn Độn hải dương sẽ đối mặt với tai kiếp cực lớn hay sao?
- Biện pháp duy nhất là... Tìm được Lăng Nguyệt tẩu tử, lại làm cho tẩu ấy rat ay.
Nhiếp Đồng do dự một chút. Lại nói:
- Nàng là Vương giả Thiên Vị, thực lực đã vượt xa chúng ta, nếu như tẩu tử ra tay thì nhất định có thể gia cố phong ấn, thậm chí còn xuyên qua phong ấn đánh chết người tấn công phong ấn.
- Nàng...
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Hắn biết Nhiếp Đồng nói rất đúng. Đây là biện pháp duy nhất vào lúc này.
Đạm Đài Lăng Nguyệt là Vương giả Thiên Vị, thực lực đã vượt xa mọi người, nhất định sẽ mạnh mẽ hơn so với người bên kia phong ấn. Một khi nàng ra tay, vãn có thể giải trừ khốn khó trước mắt, cứu lấy Hỗn Độn hải dương.
Chỉ bất quá... Tuy rằng hiện tại nàng đã dung hợp phù lục Thiên Vị, thế nhưng ký ức đã mất đi, đối với cái gọi là trách nhiệm, nghĩa vụ cũng không quá rõ ràng, hơn nữa... Lại còn trốn tránh hắn, như vậy sao hắn có thể tìm nàng trở về được chứ??
- Ca ca, hiện tại cũng chỉ có ca ca mới có thể tìm được tẩu tử về, gia cố phong ấn, cứu vớt Hỗn Độn hải dương...
Nhiếp Đồng quay đầu nhìn qua phía hắn. Ánh mắt nghiêm nghị.