- Được rồi, chúng ta chuẩn bị lên đường đi! Bất quá...
Thấy nàng đồng ý, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng:
- Trước khi chúng ta đi tới phong ấn, ta muốn hỏi nàng một chuyện... Thực lực của nàng bây giờ đã mạnh như thế nào rồi?
Mặc dù biết nàng đã là vương giả Thiên Vị, thế nhưng hắn cũng không biết thực lực cụ thể rốt cuộc có lợi hại hay không. Nếu như không phải là đối thủ của những dị tộc kia, như vậy Nhiếp Vân cũng không hy vọng nàng đi qua đó.
Lần trước hóa thân thành thiên đạo còn có biện pháp cứu vớt, lần này nếu như bị giết nữa, như vậy muốn cứu sống nàng lại sẽ vô cùng khó khăn.
Thiên phú Linh hồn sư mặc dù nghịch thiên, có thể thu gom linh hồn đã vỡ nát, thế nhưng cũng không phải tình huống gì cũng có thể khôi phục được. Thân là vương giả Thiên Vị, thực lực như thế mà vẫn lạc, cho dù hắn có nghịch thiên hơn nữa thì cũng không có cách nào cứu sống nàng lần nữa được.
- Thực lực của ta sao?
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, cũng nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt hơi có chút cảm động. Nàng suy tư một hồi rồi mới nói:
- Nói thật, bây giờ ta vẫn còn chưa hoàn toàn luyện hóa phù lục Thiên Vị, trước mắt chỉ có thể vận dụng một bộ phận lực lượng trong đó, bất quá... Dù vậy, cũng cường đại hơn cái gọi là tứ đại vương giả mấy chục lần!
- Cường đại mấy chục lần?
So với cường giả Phong vương còn cường đại hơn mấy chục lần là khái niệm gì chứ? Chẳng phải là nói so với dị tộc định phá vỡ phong ấn lúc trước còn càng cường đại hơn sao?
Còn chưa luyện hóa toàn bộ phù lục Thiên Vị thì đã lợi hại như vậy, nếu như hoàn toàn luyện hóa sẽ mạnh tới bao nhiêu đây chứ?
Nhiếp Vân cũng hít sâu một ngụm khí lạnh.
Khó trách đám người Tu La vương vì tìm được vương giả Thiên Vị mà tốn vô số cố gắng, thậm chí không tiếc tử vong mà sống lại. Hóa ra cái gọi là vương giả Thiên Vị này lại thực sự đáng sợ như vậy.
- Nàng thử suy đoán một chút xem, đại khái nàng cần thời gian bao lâu thì mới có thể hoàn toàn luyện hóa xong phù lục Thiên Vị?
Vẻ mặt Nhiếp Vân tràn ngập mong đợi nhìn qua chỗ nàng
Nếu như thời gian ngắn, như vậy hắn có thể chờ nàng hoàn toàn luyện hóa xong rồi lại trở về. Như vậy khi xuất thủ phong ấn mà nói, sẽ càng thêm vững chắc, đối kháng với dị tộc sẽ có phần thắng lớn hơn.
- Thời gian bao lâu sao? Phù lục Thiên Vị đại biểu cho toàn bộ Hỗn Độn đại dương, muốn hoàn toàn luyện hóa nó, không có vô số năm tích lũy thì không thể nào hoàn thành, cho nên... Nếu như kông có cơ hội gì đặc thù mà nói, không có ức vạn năm, không thể nào làm được chuyện này..
Đạm Đài Lăng Nguyệt do dự một chút rồi nói.
Phù lục Thiên Vị đã biến thành thân thể của của nàng, cho nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thời gian có thể hoàn toàn luyện hóa xong.
Mặc dù món bảo vật này rất nghịch thiên, thế nhưng luyện hóa so với phù lục Phong vương còn khó khăn hơn nhiều. Vì vậy muốn hoàn toàn và kết hợp với linh hồn, sợ rằng ít nhất cũng phải tốn ức vạn năm.
- Ức vạn năm?
Sắc mặt Nhiếp Vân có chút khó coi.
Dị tộc xâm lấn quá cấp bách, mấy ngày cũng không bỏ lỡ được chứ đừng nói là ức vạn năm!
Xem ra chuyện này chỉ có thể từ từ đi làm, việc cần kíp bây giờ vẫn là trước tiên ổn định lại phong ấn, ngăn cản lần tấn công này của dị tộc rồi lại nói sau.
- Đáng tiếc, thực lực của nàng quá mạnh mẽ, không có cách nào tiến vào bên trong thời không lung khu của Nạp Vật thế giới. Nếu không cũng có thể giảm bớt không ít thời
gian...
Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Thời không lung khu của Nạp Vật thế giới, có thể đem thời gian gia tốc lên một ức lần, nếu như Đạm Đài Lăng Nguyệt có thể tiến vào trong đó cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, nhưng... Thực lực của nàng quá mạnh mẽ, rất đơn giản đã có thể phá vỡ hạn chế của thời không lưu tốc. Một khi tiến vào trong đó, sợ rằng không những không có một chút tác dụng nào mà không cẩn thận còn sẽ khiến cho Nạp Vật thế giới xuất hiện tình huống sụp đổ.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, có thể khiến cho thê tử mau chóng luyện hóa phù lục Thiên Vị. Cho nên Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là nói một câu:
- Một khi tới chỗ phong ấn nàng cứ lượng sức mà làm. Nếu như thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, không nên ham chiến, trực tiếp rời đi là được. Chỉ cần nàng không có, như vậy cho dù Hỗn Độn đại dương xuất hiện biến cố trong thời gian ngắn thì sau này cũng có thể trọng chấn chấn huy hoàng. Thế nhưng một khi nàng chết đi... Chúng ta sẽ không còn cách nào cứu được nữa.
Làm vương giả Thiên Vị, nếu như Đạm Đài Lăng Nguyệt thực sự gặp phải người mạnh hơn mình. Lại không chiến thắng được, như vậy chỉ cần giữ được tính mạng, cho dù mọi người có gặp phải nguy hiểm thì cũng có cơ hội hòa hoãn. Thế nhưng một khi nàng xảy ra chuyện chẳng khác nào tương đương với Hỗn Độn Chi Tâm bị đối phương bắt lại, toàn bộ Hỗn Độn đại dương sẽ xong đời!
Cho nên, vô luận như thế nào, chuyện nàng giữ tính mạng mới là vương đạo, ngàn vạn lần không thể hành động theo cảm tính.
- Ta biết!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng biết chuyện có liên quan tới mình, cho nên lúc này mới gật đầu một cái.
- Đi thôi!
Sau khi nói õng, hai người cũng không do dự mà bay thẳng về phía chiến trường Tam giới mà đi.
Nhiếp Vân có thực lực tới gần Phong vương, Đạm Đài Lăng Nguyệt lại có lực lượng vượt qua Phong vương, tốc độ hai người rất nhanh. Không bao lâu sau đã nhìn thấy phong ấn to lớn xuất hiện ở trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từ phía xa nhìn lại, thanh âm truyền tới càng ngày càng vang vọng. Bên trên phong ấn đã xuất hiện từng vết nứt, lúc này đám người Nhiếp Đồng đang đứng ở phía trước phong ấn. Vẻ mặt từng người vô cùng khó coi, không ngừng rót lực lượng vào trong phong ấn, dường như cũng có chút không kiên trì nổi.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Vẻ mặt Nhiếp Vân có chút ngưng trọng.
Dựa theo lời trước đó củ Nhiếp Đồng, ít nhất phong ấn cũng còn có thể kiên trì được ba ngày. Nếu như mọi người toàn lực duy trì mà nói, hoàn toàn có thể kiên trì tới năm ngày, thế nào... Sao mới một ngày lại trở thành như vậy? Dường như tùy thời cũng sẽ vỡ vụn a?
Định thần nhìn lại, tiếng nổ ở trên phong ấn trước mắt càng ngày càng mạnh, dường như tiếng lôi minh dày đặc vậy.