Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, hai bàn tay từ trong kẽ hở phong ấn đi ra ngoài đã giao thủ mấy chiêu với Đạm Đài Lăng Nguyệt, mỗi một chiêu đều khiến cho chiến trường xuất hiện vết rách cực lớn. Qua mấy chiêu, lực lượng cuồng bạo chẳng những hủy diệt toàn bộ chiến trường mà còn lan tràn ra ức vạn dặm chung quanh Hỗn Độn đại dương.
Phù Ám Triều, Linh Tú Đại đế và chúng Chúa Tể, lúc này đã hoàn toàn thối lui ra khỏi phạm vi của lực lượng cuồng bạo. Mọi người đứng ở đằng a nhìn tới, sắc mặt sợ hãi không thôi.
Sau khi trở thành Chúa Tể, bọn họ đã cho là mình đã đứng ở trên đỉnh Tam giới, cũng không cần phải sợ thứ gì nữa. Thế nhưng lúc này thấy cảnh tượng này bọn họ mới biết được. Loại suy nghĩ này ngây thơ, buồn cười tới dường nào.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám người Nhiếp Vân cũng cảm thấy trong lòng rung động không thôi. Loại công kích này, dư âm của nó mặc dù không thể gây thương tổn được cho bọn hắn. Thế nhưng nếu như tiến tới quá gần, nhất định vẫn phải chịu tổn thương cực lớn.
- Hừ!
Thấy hai tay càng đánh càng hăng, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhướng mày, lự lượng từ ngón tay đâm ra hóa thành trường tiên, xé rách không gian phá không đánh tới phía đối thủ.
Ào!
Hai cỗ lực lượng ngạng kháng với nhau, một đạo gợn sóng đặc thù xuất hiện, công kích mà Đạm Đài Lăng Nguyệt đánh ra lập tức thay đổi phương hướng, đánh qua những chỗ còn lại trên phong ấn.
Ầm Ầm Ầm Ầm!
Trên phong ấn vốn đã xuất hiện vô số vết rách, thế nhưng lúc này lại bị công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt đụng vào. Thanh âm như vải vóc bị xé rách vang lên. Lại một lần nữa nứt ra một cái khe nứt lớn.
- Nguyệt Nhi cẩn thận, hắn đang mượn lực lượng của nàng phá hỏng phong ấn, ngàn vạn lần không được để cho hắn được như ý!
Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại, vội vàng truyền âm cho nàng.
Phong ấn là do tứ đại vương giả tốn vô số năm tháng gia cố mà thành. Trong đó còn có linh hồn của A Dục Vương, Tu La vương, hết sức vững chắc, cho dù hai tay này có thực lực rất mạnh. Thế nhưng muốn hoàn toàn phá vỡ nó cũng cần tốn rất nhiều thời gian. Dường như người nọ cũng nhìn thấu điểm này, lại không biết sử dụng phương pháp gì khiến cho công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt dung hợp lại, lại thay đổi phương hướng cho nên mới dẫn tới cảnh tượng như vừa rồi.
Dĩ nhiên, nếu là Nhiếp Vân đang chiến đấu với người nọ, chắc chắn hắn sẽ không có sơ sót như thế này. Sau khi Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại trí nhớ đã biến mất, kinh nghiệm chiến đấu cũng thiếu thốn, cho nên lúc này mới bị đối phương lợi dụng được.
- Hừ!
Thấy lực lượng của mình bị đối phương lợi dụng như vậy, Đạm Đài Lăng Nguyệt sinh ra giận dữ. Bàn tay ngọc liên tiếp bắt ra, cũng không nhìn ra được nàng đang dùng chiêu số gì, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy ba nghìn đại đạo hòa làm một thể, lực lượng như thủy triều tuôn ra bên ngoài.
Ào ào!
Lực lượng chợt tăng còn chưa đánh tới thì hai cái tay bên ngoài lại xé rách phong ấn thêm một chút. Ngay sau đó có một cái đầu cực lớn chậm rãi lộ ra bên ngoài.
Cái đầu này đường kính ước chừng ba, bốn trượng, trừ đầu hơi lớn ra thì cũng không có bất kỳ khác biệt nào so với nhân loại ở đây.
- Bộ dáng có chút tương tự đám thi thể cổ kia..
Trước đó hắn đã nhìn thấy qua hai cánh tay, thế nhưng tới bây giờ vẫn là lần đầu tiên Nhiếp Vân nhìn thấy đối phương. Dung mạo vô cùng tương tự với đám thi thể cổ trước đó. Cũng có mấy phần giống nhau với phân thân Phong vương của hắn.
Chỉ bất quá, lực lượng đã vượt xa cường giả Phong vương bình thường, hai
mắt như điện, mang theo cảm giác điên đảo càn khôn, vũ trụ hỗn loạn. Khiến cho người ta vừa nhìn một chút đã cảm thấy rơi vào vực sâu, không có cách nào tự mình kềm chế được.
Giống như không cần hắn cố gắng đi công kích, chỉ cần nhìn vào hai mắt kia của hắn cũng sẽ tự động bị tổn thương, ngay cả cấp bậc Chúa Tể cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
- Không nghĩ tới lại là một nữ nhân.
Đầu người xuất hiện, lập tức nhìn thấy người đang giao chiến với hắn là Đạm Đài Lăng Nguyệt. Hắn cười hắc hắc, miệng mở ra, một đạo quang mang trắng toát từ bên trong miệng của hắn bắn ra, va chạm với công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt.
- Mau lui lại!
Trước đó đã để cho đám người Phù Ám Triều rời đi, thế nhưng lúc này nhìn thấy hai đạo công kích va chạm, sắc mặt Nhiếp Đồng lập tức biến sắc. Lại kéo tay Nhiếp Vân vội vàng lui về phía sau.
Oanh!
Chỗ hai đại công kích va chạm với nhau, không gian bên trong Hỗn Độn đại dương lập tức biến thành một mảnh đen kịt. Khắp nơi đều có một loại khí tức ăn mòn linh hồn lan tràn ra bên ngoài.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Theo sát sau lưng Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về một mảnh đen kịt kia. Vẻ mặt hắn không khỏi biến đổi.
Mảnh đen kịt này rất là đáng sợ, cho dù dùng thực lực của hắn lúc này, một khi rơi vào trong đó nhất định cũng sẽ trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Ở trong một ít đại thế giới, chiến đấu ở trong Hỗn Độn đại dương, cường giả cấp bậc Chúa Tể cũng có thể đánh ra được hắc động, tạo thành không gian sụp đổ. Loại tình huống này vô cùng phổ biến, không tính là chuyện mới mẻ gì. Thế nhưng... Hắc động trước mắt, một mảnh đen nhánh này tại sao còn càng đáng sợ hơn cơ chứ?
- Đây không phải là hắc động mà không gian vỡ nát sinh ra, mà là... Phá hỏng quy tắc tạo thành Pháp tắc không bạch khu!
Nhiếp Đồng nhận ra mảnh một mảnh đen nhánh này, nhìn thấy hắn còn có chút mơ hồ cho nên không nhịn được giải thích.
- Pháp tắc không bạch khu?
- Đúng vậy. Bình thường chúng ta thường nói thời không vỡ nát sẽ hình thành hắc động. Bên trên nó không có thứ gì tồn tại. Thế nhưng trên thực tế vẫn còn tồn tại một ít quy tắc. Giống như là thời gian vậy... Loại hắc động này qua một đoạn thời gian nhất định thì có thể chậm rãi phục hồi lại như cũ. Như vậy đã nói rõ thời gian có tác dụng nhất định ở chỗ này. Cho nên cũng không phải là thời gian vỡ nát chân chính.
Nhiếp Đồng nói rất nhanh:
- Cũng giống như ao nước vậy, ca ca ném một tảng đá vào bên trong, hoặc là dùng sức làm nổ tung một mảnh không gian. Mặc dù trên bề mặt không nhìn ra được thứ gì. Thế nhưng trên thực tế, nước sẽ chảy lại, sẽ một lần nữa lấp đầy! Giống như một cái lò xo bị kéo ra vậy, chỉ cần không dùng tới lực lượng nữa, một khi lực lượng biến mất, một ngày nào đó nó cũng có thể phục hồi lại như cũ!