Có lẽ, những người bảo thủ ở trong Hoàn Vũ thế giới này bởi vì sợ loại tiềm lực này, cho nên mới tạo thành tiểu tổ ám sát, ám sát người vừa mới phi thăng lên đây.
Đi vào căn phòng, nhìn thấy đệ đệ vẫn tu luyện, tạm thời không có vấn đề gì, sau đó Nhiếp Vân mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài là một mảnh đen nhánh, chỉ có một chỗ có ánh lửa chói mắt lóe lên, thanh âm từ phía xa xa truyền tới, vô cùng náo nhiệt.
Không cần nhìn thì hắn cũng biết nơi đó nhất định là vị trí diễn ra Câu Hỏa tiết.
Chậm rãi đi tới, càng đến gần thì quả nhiên đã thấy được có vô số đạo thân ảnh vây quanh đống lửa, vừa hát vừa nhảy, rất là náo nhiệt.
- Tới rồi!
Còn chưa đi đến trước mắt thì đã nghe thấy một đạo thah âm vang vọng, vị tộc trưởng kia đang cười khanh khách nhìn qua, sau đó lại lấy tay chỉ vào một chỗ ngồi bên cạnh mình.
- Tộc trưởng!
Nhiếp Vân biết đối phương bảo hắn qua đó, hắn cười cười rooif ngồi xuống.
- Bên trong tiểu thế giới của các ngươi có có loại Câu Hỏa tiết này hay không?
Tộc trưởng nhìn qua rồi hỏi.
- Không có!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Câu Hỏa tiết trên thực tế cũng không phải là phong tục mà chỉ có người trong núi như chúng ta mới có, là ngày lễ mà cả Hỏa thần vực đều có!
Tộc trưởng nói.
- Hỏa thần vực?
- Hoàn Vũ Thần Giới tổng cộng có Cửu châu thập địa, Hỏa thần vực chính là một trong thập địa. Tín ngưỡng của mọi người nơi này là lửa, cho là lửa mới có thể mang tới cho người ta ấm áp và ánh sáng, có lửa thì mới có thực lực!
Tộc trưởng nói.
- Cửu châu thập địa?
Nhiếp Vân cũng không quan tâm tới lửa gì đó, mà là quan tâm tới cái gọi là Cửu châu thập địa trong miệng tộc trưởng vừa rồi.
- Đây là phân chia địa vực ở trong Hoàn Vũ Thần Giới. Ngươi không nên cảm thấy Hỏa thần vực chẳng qua chỉ là một trong thập địa thì nghĩ nó rất nhỏ. Nếu nghĩ như vậy thì rất là sai lầm! Mặc dù thập địa nhỏ so với bất kỳ một châu nào bên trong Cửu châu. Thế nhưng trên thực tế cũng là vô biên vô hạn, không có đạt tới thực lực Hoàng cấp, muốn đi ngang qua toàn bộ, khó có thể làm được.
Tộc trưởng cảm khái một câu, lại nhìn về phía hắn, thanh âm mang theo vẻ khuyên nhủ:
- Ta không biết thực lực của huynh đệ các ngươi rốt cuộc như thế nào. Thế nhưng từ tiểu thế giới đi ra, chắc hẳn cũng không cao được là bao. Nếu cứ như vậy rời đi, sợ rằng ngay cả núi này các ngươi cũng rất khó đi ra ngoài được a.
- Đa tạ tộc trưởng nhắc nhở!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương là thật tâm thật ý cho nên mới khuyên can hắn như vậy, hắn lập tức ôm quyền cảm tạ.
- Ai, ta biết ngay không khuyên được ngươi mà.
Thấy mặc dù người thiếu niên trước mắt này có vẻ cảm kích, thế nhưng trong mắt vẫn mang theo vẻ kiên trì của mình, tộc trưởng biết rõ mình đã không khuyên can được, hắn không khỏi lắc đầu một cái.
Ngao Ngao Ngao Ngao!
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì lại nghe được mọi người đang khiêu vũ, trước mắtphát ra thanh âm ngao ngao, đồng loạt nhìn về phía một phương hướng.
Thuận theo phương hướng của bọn họ nhìn lại, chỉ thấy tôn nữ Uyển nhi của tộc trưởng vừa mới bị hắn bắt đi đã đổi một thân y phục rồi đã đi tới đây.
Lúc này nữ tử này mặc một thân y phục màu lam nhạt, mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước chảy xuống, thân thể thon dài, rất có lồi lõm. Cho dù Nhiếp Vân là người đã từng nhìn thấy qua vô số mỹ nữ, đột nhiên nhìn thấy nàng cũng không nhịn được cảm thấy xinh đẹp.
Bất quá, cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi, cũng không có làm hắn cảm thấy cái gì. Dù sao mặc dù nàng đẹp, thế nhưng so với dám người Lạc Khuynh Thành vẫn còn kém rất
xa.
Đối với hắn mà nói, không coi vào đâu. Thế nhưng đối với những người trong Thanh Sơn Bộ mà nói, lại khác, một trận thanh âm giống như sói tru vang lên, hai mắt tất cả thanh niên nam nhân trong bộ lạc đều sáng lên.
Khi Câu Hỏa tiết đến, tất cả mọi người đều ngang hàng, cho dù là tộc trưởng cũng không thể can thiệp. Bình thường vị Uyển nhi này ăn mặc giống như nam nhân vậy, chưa bao giờ thay đổi trang phục. Thế nhưng hôm nay lại đột nhiên thay đổi phong cách, đối với những người này mà nói, quả thực lực trùng kích quá lớn.
- Chớ có kêu to, hù dọa Uyển nhi thì làm sao bây giờ? Uyển nhi...
Trong đám người đang thét chói tai có một tiểu tử đứng lên, quát mọi người một câu. Ngay sau đó đi về phía Uyển nhi, trong mắt mang theo tình cảm, không cần đoán thì cũng có thể nhìn ra được.
Đối với tiểu tử này, dường như tất cả mọi người rất là bội phục, mọi người lần nữa gào lên mấy tiếng rồi im lặng, cũng không có nói thêm gì nữa
- Đây là La Bạt, là người trẻ tuổi mạnh nhất trong Thanh Sơn Bộ chúng ta.
Tộc trưởng cười cười giải thích, nhìn dáng vẻ mặt đầy ý cười của hắn, dường như rất là hài lòng đối với La Bạt này.
Thông qua tiếp xúc ban ngày Nhiếp Vân đã biết vị tộc trưởng này có chủ nghĩa đại nam nhân rất nặng. Cho dù tôn nữ của hắn có cường thế hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ tử. Sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, có thể gả cho người mạnh nhất bên trong tộc, đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
- Uyển nhi, ta có thể xin nàng nhảy một bài được không?
Không để ý tới mọi người đang gào thét, sắc mặt La Bạt đỏ lên, cả người có chút khẩn trương nói.
- Grao...
Sau khi hắn vừa nói xong. chung quanh lần nữa vang lên tiếng hoan hô. Chỉ bất quá, trong đám người có vài thiếu nữ ánh mắt ảm đạm.
Xem ra không chỉ có Uyển nhi ở trong Thanh Sơn Bộ có nhân khí cực cao, La Bạt này cũng là nam thần trong lòng không ít nữ tử.
- Câu Hỏa tiết là ngày lễ náo nhiệt nhất trong vòng một năm. Cũng là thời cơ tốt nhất cho thanh niên nam nữ cầu yêu lẫn nhau! Nếu như có nam nhân, nữ nhân có ý với nhau lúc bình thường vào lúc này sẽ tiến lên mời đối phương nhảy. Đồng thời cũng đem vòng hoa tự tay mình chuẩn bị đội lên trên đầu đối phương, nếu như đối phương đồng ý nhảy với mình, hơn nữa lại đội vòng hoa. Như vậy đã nói lên đối phương đã đồng ý chuyện của hai người, sau này muốn chung sống sẽ trở nên đơn giản hơn không ít!
Tộc trưởng vuốt râu cười, lại giới thiệu một lần qua về phong tục của bọn họ.
- Ồ?
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng.
Chuyện như vậy có chút tương tự với ban đầu ở Lưu Ly Thành, khó trách trước đó Quán Lăng nói đi trễ sẽ không xem được chuyện náo nhiệt. Chỉ sợ hắn đã sớm biết La Bạt muốn câu yêu với Uyển nhi a.
- Nếu như không đồng ý thì sao? Nên làm cái gì?
Nhiếp Vân hỏi.